Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 611 - Chương 611. Ngươi Có Muốn Lên Nhà Uống Trà Không?

Chương 611. Ngươi có muốn lên nhà uống trà không?
Chương 611. Ngươi có muốn lên nhà uống trà không?

Phố Thái Hòa, Loan Tử.

Hoàn cảnh của phố Thái Hòa kém hơn so với vịnh Đồng La của Thạch Chí Kiên, giá phòng cũng rẻ hơn rất nhiều.

Thông thường, người khu ổ chuột Thạch Giáp Vĩ, Quan Đường, hoặc Cửu Long Thành Trại dời ra ngoài, lựa chọn thứ nhất là phố Thái Hòa Loan Tử.

Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng phố Thái Hòa vẫn còn rất rộn ràng, đèn đuốc sáng trưng.

Rất nhiều công nhân làm ca đêm tập trung ở đây ăn uống, nhậu nhẹt, nói khoác.

Chiếc xe Bentley chậm rãi dừng lại trước một căn chung cư cách đó không xa.

Thạch Chí Kiên mở cửa bước xuống xe.

Tô Ấu Vi cũng vội vàng xuống xe theo, nhưng nàng lại nhảy, thiếu chút nữa té ngã.

Cũng may Thạch Chí Kiên tay mắt lanh lẹ đưa tay vịn lấy.

“Cảm ơn ngươi, Thạch tiên sinh. Ta không quen mang giày. Nếu không mang giày, ta có thể nhảy xuống rất vững. Trước kia ta hay nhảy thuyền tam bản lắm.” Tô Ấu Vi không biết vì sao nàng lại đi giải thích nhiều như vậy với Thạch Chí Kiên. Nàng sợ Thạch Chí Kiên nhìn thấy khuyết điểm của nàng.

“Được rồi, ta biết ngươi lợi hại. Nhà của ngươi ở đâu?”

“Ở trên lầu hai.” Tô Ấu Vi chỉ căn chung cư đằng trước, sau đó nàng quay lại nói với Thạch Chí Kiên: “Ngươi có muốn lên nhà uống trà không?”

Thạch Chí Kiên ngẩn người. Nha đầu này học được chiêu thức đó từ chỗ nào vậy? Hơn nửa đêm còn mời nam nhân lên nhà uống trà?

Nhưng nhìn thái độ của Tô Ấu Vi, nàng vẫn ngây thơ như cũ, dường như không hề có ý nào khác.

Lúc này Thạch Chí Kiên mới nói: “Đương nhiên là lên uống trà rồi, thuận tiện mở mang kiến thức nam nhân ở chung với ngươi là ai?”

Nghe Thạch Chí Kiên muốn cùng mình lên lầu, Tô Ấu Vi cảm thấy rất vui. Nàng dẫn đầu lên lầu, còn quay sang chào hỏi Trần Huy Mẫn: “Trần đại ca, ngươi có muốn lên nhà uống trà hay không?”

Thạch Chí Kiên trừng Trần Huy Mẫn một cái.

Trần Huy Mẫn vội nói: “Các ngươi đi đi, ta không khát.”

Thạch Chí Kiên vỗ vai của hắn: “Vậy thì tốt, ngươi ở đây chờ đi.” Hắn lén lút đưa ba trăm đô la Hồng Kông cho Trần Huy Mẫn: “Muốn ăn gì cứ gọi.”

Trần Huy Mẫn mặt mày hớn hở: “Cảm ơn Thạch tiên sinh.”

Tô Ấu Vi ở căn chung cư khá cũ, cầu thang gỗ kêu cót két khi đi lên.

“Tô cô nương, ngươi về rồi sao?”

“Tô cô nương, ngươi tan làm muộn nhỉ.”

“Tô cô nương, đây là bạn trai của ngươi sao? Đẹp trai quá.”

“Ha ha ha.”

Mặc dù đã hơn nửa đêm nhưng người của căn chung cư vẫn còn chưa ngủ.

Những người này không quá nghèo nhưng cũng không tính là giàu có. Tất cả đều là loại người làm công tay ngừng thì miệng ngừng.

Rất nhiều người làm việc tại nhà máy, thích mang công việc về nhà làm, ví dụ như đính mắt cho búp bê, xâu chuỗi hạt trên vòng tay và dây chuyền rẻ tiền, và một số công việc làm bằng máy may.

Toàn bộ căn chung cư nhỏ náo nhiệt lạ thường. Mọi người dường như rất quen thuộc với Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi cũng chào hỏi mọi người, gọi a thúc, a bá, a thẩm…

Khi mọi người hỏi Thạch Chí Kiên có phải nam nhân của nàng hay không, nàng vô cùng thẹn thùng.

Thạch Chí Kiên khoác áo vest trên cánh tay trái, lịch sự chào hỏi mọi người. Gặp nam nhân, hắn còn móc thuốc mời đối phương.

“Ồ, là Marlboro. Thạch tiên sinh đúng không, ngươi làm ở đâu vậy?”

“Ta chỉ làm ăn nhỏ thôi.” Thạch Chí Kiên ứng phó một câu.

Đám nam nhân kia còn đang định hỏi thêm, cũng may Tô Ấu Vi đã gọi hắn lên lầu.

Thạch Chí Kiên gật đầu với mọi người rồi đi theo.

Hàng xóm của Tô Ấu Vi nhìn theo bóng lưng của Thạch Chí Kiên, bắt đầu suy đoán.

“Dáng dấp đẹp trai, có phải đại minh tinh hay không?”

“Đúng vậy, nhìn rất quen mặt.”

“Tại sao Tô cô nương lại quen với người như vậy nhỉ?”

“Tô cô nương có phúc thật.”

Lên lầu hai, Tô Ấu Vi bước thẳng đến căn phòng thứ ba.

Thạch Chí Kiên đuổi theo.

Căn phòng kia không có khóa cửa, chỉ khép lại.

Tô Ấu Vi mở cửa, ngại ngùng nói với Thạch Chí Kiên: ‘Thạch tiên sinh, ta ở chỗ này.”

Thạch Chí Kiên nói: “Thật à? Ta vào xem, ngươi không ngại chứ?”

“Ơ, không ngại, không ngại chút nào cả.” Tô Ấu Vi lắc đầu thật mạnh.

Thạch Chí Kiên bước vào trong, chỉ thấy bên trong rất thoáng đãng, có ba gian phòng nhỏ. Sàn nhà được quét dọn rất sạch sẽ. Mặc dù trang trí đơn giản nhưng lại ấm áp. Chính giữa phòng khách còn dán một chữ Phúc rất lớn.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang quan sát căn phòng, một nam nhân bưng thức ăn nóng hổi ra, miệng nói: ‘Tô cô nương, ngươi về rồi à? Ta có để dành thức ăn cho ngươi đây.”

Thạch Chí Kiên nhìn lại, không khỏi ngẩn cả người.

Nam nhân kia ban đầu rất vui vẻ, vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên, hắn cũng ngẩn cả người, tiếp theo là giật mình: “Thạch tiên sinh, tại sao lại là ngươi?”

Thạch Chí Kiên còn cả kinh hơn cả nam nhân kia: “Xú Ngư Minh, tại sao lại là ngươi?”

Nam nhân trước mặt mặc tạp dề, bưng thức ăn, hoàn toàn là bộ dạng của một nam nhân của gia đình. Đây là nhân viên vệ sinh của công ty Thần Thoại của Thạch Chí Kiên, Xú Ngư Minh.

Xú Ngư Minh choáng váng cả nửa ngày, vội vàng đặt thức ăn trong tay xuống bàn, hai tay lau mạnh lên tạp dề, lúc này hắn mới lễ phép cúi chào Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, chào ngươi, không ngờ ngươi lại đến đây muộn như vậy.”

Thạch Chí Kiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chỉ Xú Ngư Minh rồi lại chỉ Tô Ấu Vi: “Các ngươi, tại sao các ngươi lại ở chung với nhau thế?”

Hết chương 611.
Bình Luận (0)
Comment