Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 610 - Chương 610. Kỹ Thuật Lái Xe Quá Kém

Chương 610. Kỹ thuật lái xe quá kém
Chương 610. Kỹ thuật lái xe quá kém

Cửa Đại Hạ Môn.

Tam ca Ấn Độ Asam tinh thần phấn chấn trực ca đêm.

So sánh với ca ngày, Asam thích nhất là trực ca đêm, bởi vì trực đêm có thể nghe radio mà không bị gò bó. Hắn còn có thể nghe một số bài hát Ấn Độ, thậm chí còn nhảy theo. Quan trọng nhất…

Là có thể lười biếng.

Lúc này, Asam đang ôm radio nghe nhạc, hắn bỗng nhiên nghe được đằng sau có động tĩnh. Nhìn thấy là Thạch Chí Kiên, hắn vội đứng dậy chào hỏi: “Thạch tiên sinh, ngươi tan làm rồi sao?”

Thạch Chí Kiên cầm cặp công văn, gật đầu với hắn: “Ừm.”

Asam thấy Tô Ấu Vi đi theo bên cạnh Thạch Chí Kiên. Bình thường, hắn cũng rất thích nữ hài thuần khiết, hiền lành này. Vì thế, hắn theo thói quen chào hỏi: “Tô cô nương thân mến, ngươi cũng về sao?’

Thái độ của Asam trong mắt Thạch Chí Kiên không khỏi quá nhiệt tình và chủ động. Vì thế, hắn không chờ Tô Ấu Vi lên tiếng mà đã tức giận nói: “Không về, chẳng lẽ ngủ ở đây?”

Asang giật mình gãi đầu, gương mặt hiện lên sự khó hiểu.

Hắn không biết mình đắc tội với Thạch tiên sinh chỗ nào nữa. Tại sao Thạch tiên sinh lại trở mặt nhanh như vậy? Rõ ràng vừa nãy vẫn còn rất tốt mà.

Trần Huy Mẫn đang đứng dựa vào xe Bentley hút thuốc. Hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên, vội phun điếu thuốc ra, lập tức mở cửa xe.

Thạch Chí Kiên lạnh lùng nói: “Ngươi đưa Tô cô nương về trước.”

“Vâng, Thạch tiên sinh.” Trần Huy Mẫn làm tư thế mời với Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi có ngốc cũng có thể nhìn ra được dường như Thạch Chí Kiên không được vui cho lắm. Nàng do dự một chút rồi bước lên xe.

Thạch Chí Kiên thấy nàng lên xe cũng lên xe theo, ngồi sát bên cạnh Tô Ấu Vi, sau đó cạch một tiếng đóng cửa thật mạnh.

“Lái xe đi.” Thạch Chí Kiên ra lệnh cho Trần Huy Mẫn.

Trần Huy Mẫn khởi động ô tô, bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Chiếc ô tô lao vụt trên đường cái.

Cảnh đêm bên ngoài lướt qua cửa sổ. Ban đầu, Tô Ấu Vi có chút không rõ ràng cho lắm, không biết vì sao Thạch Chí Kiên lại tức giận. Có phải nàng đã làm sai gì hay không?

Nhưng rất nhanh nàng đã ném hết chuyện này ra đằng sau. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng ngồi xe như vậy, hơn nữa còn là lần đầu tiên ngồi chung một chỗ với Thạch Chí Kiên.

Nhìn cây cối không ngừng đi qua đi lại, còn có người đi đường, nàng không nhịn được đưa bàn tay ra ngoài cửa sổ cảm nhận tốc độ.

Sau đó, nàng cũng thò đầu của mình ra ngoài, mái tóc bay múa.

Gió đêm quét qua mặt của nàng. Ánh mắt của nàng trở nên mông lung. Mái tóc bay trong gió, tiếng gió gào thét đã át đi tiếng ồn ào trên đường phố.

Trong khoảnh khắc này, Tô Ấu Vi giống như trở về đại dương bao la, ngồi trên chiếc thuyền lá, đón gió phá sóng.

Đó là cảm giác quen thuộc khi về nhà.

Cảm giác này thật tốt.

“Nguy hiểm lắm. Mau rút đầu về.” Tô Ấu Vi nghe tiếng, vội quay lại nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên dùng tay kéo nàng trở lại. Bởi vì dùng sức quá mạnh, Tô Ấu Vi ngã nhào vào lòng hắn.

Tô Ấu Vi không ngờ tình huống này sẽ phát sinh. Nàng chỉ cảm thấy mặt mình dính sát ngực Thạch Chí Kiên, có thể cảm nhận được sự ấm áp và nhịp tim của hắn.

Thạch Chí Kiên cũng có thể cảm nhận được cơ thể yếu ớt không xương của Tô Ấu Vi, hơn nữa còn có mùi hương phát ra từ tóc của nàng.

“Xin lỗi, ta…” Hai tay Tô Ấu Vi chống vào cơ thể của Thạch Chí Kiên, nói câu xin lỗi.

Trần Huy Mẫn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó giẫm mạnh chân ga.

Két.

Thắng gấp.

Bịch một tiếng. Tô Ấu Vi lại ngã vào lồng ngực của Thạch Chí Kiên.

“Xin lỗi, Thạch tiên sinh. Ta sẽ lái xe chậm hơn.” Trần Huy Mẫn vội giải thích với Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nói: “Được rồi, lần sau chú ý.” Nói xong, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Ấu Vi: ‘Ngươi không sao chứ? Kỹ thuật lái xe của hắn quá kém. Nếu ngươi cảm thấy không an toàn, ngươi có thể tạm thời dựa vào người ta. Yên tâm, ta không ngại đâu.”

Lúc này, cả người Tô Ấu Vi như muốn tan thành nước.

Nàng chỉ cảm thấy mỗi khi Thạch Chí Kiên nói một câu, hơi thở ấm áp của hắn đều phả vào mặt của nàng, vào lỗ tai của nàng. Vừa ngứa vừa tê dại, đã khó chịu lại càng khó chịu hơn.

“Không, không cần đâu. Ta…” Tô Ấu Vi muốn vùng ra.

Trần Huy Mẫn lại quýnh quáng phanh lại.

Tô Ấu Vi không nói lời nào ngã vào ngực Thạch Chí Kiên lần nữa.

“Ngươi thấy chưa, ta đã nói rồi, ngươi có thể dựa vào người của ta.” Thạch Chí Kiên ôm Tô Ấu Vi, vỗ sau lưng của nàng mà an ủi.

Trần Huy Mẫn ở đằng trước tiếp tục nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, Thạch tiên sinh, ta lại lái xe nhanh nữa rồi.”

Thạch Chí Kiên một lần nữa phê bình hắn: “Lần sau chú ý.”

Tô Ấu Vi nằm trong ngực Thạch Chí Kiên, gương mặt xinh đẹp sắp đỏ thành quả táo.

Nàng không rõ tại sao mình lại như vậy. Khi chèo thuyền, dù sóng biển có lớn đến cỡ nào, con thuyền nhỏ xóc nảy ra sao, nàng cũng có thể đứng vững vàng.

“Ta như vậy, Thạch tiên sinh có tức giận hay không? Có đụng đau hắn hay không?” Tâm Tô Ấu Vi như tê dại.

Một lát sau.

Lúc này, Tô Ấu Vi mới giãy dụa khỏi lòng Thạch Chí Kiên ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt không dám nhìn Thạch Chí Kiên, miệng thì nói: “Thạch tiên sinh, ta…”

Tô Ấu Vi “ta” cả nửa ngày cũng không có vế sau.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang định hỏi nàng muốn nói cái gì, chỉ thấy Tô Ấu Vi chỉ về phía trước: “Ta ở đằng trước.”

Hết chương 610.
Bình Luận (0)
Comment