Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 609 - Chương 609. Kiếm Ăn Không Dễ, Đừng Lãng Phí

Chương 609. Kiếm ăn không dễ, đừng lãng phí
Chương 609. Kiếm ăn không dễ, đừng lãng phí

Ông trùm Thiệu rất hài lòng với thái độ nghe lời của Chu Độ Văn. Hắn chỉ điếu thuốc xì gà đang hút dở trên bàn: “Thưởng cho ngươi đấy.”

Chu Độ Văn mừng rỡ.

Trời ơi!

Thiệu tiên sinh thưởng xì gà cho ta?

Chu Độ Văn vội bước qua, cung kính cầm điếu xì gà lên, nói với ông trùm Thiệu: “Cảm ơn Thiệu tiên sinh ban thưởng.”

Dưới ánh mắt quái dị của trợ lý, Chu Độ Văn sung sướng rời khỏi văn phòng.

Thạch Chí Kiên, ngươi được ông trùm Thiệu tán thưởng thì sao?

Nhưng ta mới là người được hút xì gà.

Thấy Chu Độ Văn đã rời đi, ông trùm Thiệu nhìn nữ trợ lý của mình: “Kiếm ăn không dễ, đừng lãng phí.”

Công ty Thần Thoại.

“Không ngờ chúng ta có thể giải quyết được Lệ Thanh.”

‘Đúng vậy, địa vị của Lệ Thanh gần với Thiệu thị. Nếu bọn hắn có thể liên thủ với Gia Hòa chúng ta, chúng ta sẽ vô địch thiên hạ.”

“Cho dù lần này Thiệu thị muốn ngăn cản chúng ta cũng không dễ dàng. Có Lệ Thanh, chúng ta sẽ đứng ở thế bất bại.”

Ban đầu, mọi người vô cùng chấn kinh với tin tức mà Thạch Chí Kiên mang đến. Sau đó, bọn hắn từ chấn kinh chuyển thành hưng phấn.

Thạch Chí Kiên nhân cơ hội này dẫn dắt mọi người tham gia một cuộc họp vận động trước buổi ra mắt.

Trong cuộc họp, mọi người xoa quyền mài chưởng, thay phiên nhau hiến kế.

Thời gian trôi qua, khi cuộc họp kết thúc, lúc này đã mười một giờ khuya.

Bụng của mọi người bắt đầu kêu rột rột. Lúc này Thạch Chí Kiên mới thả người rời đi.

Sau khi tan họp, Thạch Chí Kiên đứng dậy, hoạt động cơ thể một chút, tự mình đóng cửa sổ phòng họp, lấy áo khoác vest của mình trên ghế mặc vào người rồi bước ra khỏi phòng họp.

Vừa mới bước ra cửa, Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa đụng phải một người. Hắn cúi đầu nhìn lại, là nha đầu ngốc Tô Ấu Vi. Nàng đang ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật.

Mấy ngày nay, người mệt nhất Thần Thoại ngoại trừ Thạch Chí Kiên thì là Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi chẳng những phải giải quyết vấn đề bảo hành máy móc ở Nguyên Lãng mà còn làm thư ký riêng cho Thạch Chí Kiên. Ngoài ra, nàng phải đi theo Kim Bàn Tính học công việc kế toán. Rảnh rỗi thì đọc sách viết chữ. Nàng đã viết được hơn một nửa trong ba trăm bài thơ Đường.

Thạch Chí Kiên ngồi xổm xuống, quan sát cẩn thận Tô Ấu Vi đang ngủ gà ngủ gật.

Chỉ thấy gương mặt của nàng rất mệt mỏi, hàng mi dài run rẩy, đôi môi anh đào đỏ mọng thỉnh thoảng lại nhấp nháy. Cũng không biết nàng đang mơ cái gì, khóe miệng lại hiện lên ý cười.

Thạch Chí Kiên đã từng quan sát cháu gái Bảo Nhi khi ngủ, cũng là bộ dạng này, gương mặt ngây thơ không nhuốm bụi trần, lúc nào cũng nở nụ cười đáng yêu.

Trong lòng Thạch Chí Kiên chợt dâng lên một sự thương tiếc. Hắn dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tô Ấu Vi. Ngón tay chạm đến da thịt trơn mềm của nàng, giống như trứng gà luộc chín được lột vỏ, không chỉ mềm mại mà còn vô cùng co giãn.

Ngón trỏ của Thạch Chí Kiên từ gương mặt của Tô Ấu Vi chậm rãi rơi xuống đôi môi đỏ ướt át kiều diễm của nàng.

“Ừm.” Nha đầu Tô Ấu Vi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón tay của Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên giống như bị điện giật, vội rụt tay lại.

“Ơ, Thạch tiên sinh, tại sao ngươi lại ở đây?” Tô Ấu Vi bị động tác của Thạch Chí Kiên đánh thức, vội vàng dùng tay dụi mắt, ánh mắt đẹp nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên có tật giật mình: “Khụ khụ, ta vừa họp xong. Đúng rồi, tại sao ngươi lại ngồi ở đây vậy?”

Tô Ấu Vi cuống quýt đứng lên: “Xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta hơi buồn ngủ nên…”

“Ta không có phê bình ngươi, xem ngươi bị dọa kìa.” Thạch Chí Kiên vội an ủi nàng: “Ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”

“Không sao, ta không đói bụng.” Tô Ấu Vi vừa mới dứt lời, bụng của nàng đã kêu lên.

Gương mặt của Tô Ấu Vi lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu vân vê góc áo: “Là ta nói dối.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, dùng tay xoa đầu của nàng. “Nha đầu ngốc, ta mời ngươi ăn cơm nhé.”

“Không cần, không cần đâu.” Tô Ấu Vi vội vàng khoát tay: “Ta muốn về nhà ăn.”

“Về nhà?”

Tô Ấu Vi gật đầu: “Có người để cơm ở nhà cho ta, ta nhất định phải trở về.”

“Ồ, là ai vậy? Nam hay nữ?”

“Nam.”

“Cái gì? Ngươi ở chung với nam nhân?” Thạch Chí Kiên quá sợ hãi.

“Ở chung?” Tô Ấu Vi gãi đầu, gương mặt xinh đẹp hiện lên sự hồn nhiên: “Cái gì gọi là ở chung?”

Thạch Chí Kiên không trả lời, xụ mặt nói: “Nào, để ta đưa ngươi về nhà.” Nói xong, hắn sải bước ra ngoài.

“Thạch tiên sinh, tại sao ngươi lại muốn đưa ta về nhà?” Tô Ấu Vi vội chạy theo đằng sau hỏi.

“Ta quan tâm ngươi không được sao?” Thạch Chí Kiên tức giận nói.

“Đương nhiên là được rồi. Thạch tiên sinh, ta vui lắm.” Tô Ấu Vi dùng tay che miệng, kinh ngạc nói.

“Tại sao ngươi lại vui như thế?”

“Bởi vì ngươi quan tâm ta.” Tô Ấu Vi nói xong, nhìn cũng không nhìn Thạch Chí Kiên thêm một chút nào, vội vàng chạy về phía trước.

Thạch Chí Kiên hừ một cái: “Có ý gì đây? Thẹn thùng? Xấu hổ? Ta vốn cho rằng ngươi chỉ là nữ hài trên biển, tinh thông thủy tính, không ngờ ngươi còn là nữ hải vương.”

Hết chương 609.
Bình Luận (0)
Comment