Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 618 - Chương 618. Ngày Công Chiếu

Chương 618. Ngày công chiếu
Chương 618. Ngày công chiếu

Đêm nay là ngày đầu tiên ra mắt. Người Hồng Kông vẫn có thói quen thích đi xem phim của Thiệu thị hơn.

Điều này không liên quan gì đến việc tuyên truyền của ai mạnh hơn, hoàn toàn là do quán tính.

Giống như ngươi đã quen ăn sáng tại một quán. Bên cạnh đột nhiên mở một quán mới. Quán mới dù có tấp nập chiêng trống thế nào đi chăng nữa thì vẫn có nhiều người quen ăn ở quán cũ.

Cho nên, Thạch Chí Kiên đã nhờ Thạch Ngọc Phượng tìm một số kẻ lừa gạt đến xem phim ở các rạp của hắn.

Khi tình huống nóng lên, chỉ cần chất lượng phim của ngươi tốt, danh tiếng cao, những người này sẽ trong nháy mắt biến thành “nước máy”. Dưới sự truyền miệng, nó sẽ mang đến hiệu quả không thể tưởng tượng được.

“A Kiên, sớm biết ngươi gặp khó khăn đến như vậy, ta không đem tiền đi mua lại rạp Thái Bình đâu.”

Mấy ngày qua, Thạch Ngọc Phượng dưới sự giúp đỡ của Hồ Tuấn Tài và Hải Đông Thanh đã bỏ ra một trăm nghìn thuê lại quyền sử dụng ba năm rạp Thái Bình.

Nói cách khác, từ giờ trở đi, Thạch Ngọc Phượng chính là bà chủ của rạp Thái Bình, cuối cùng có thể thỏa mãn ước muốn xem phim miễn phí, tiếp xúc với thần tượng của mình.

“Thuê lại rạp không có gì sai. Bây giờ em trai của ngươi là ta đang thiếu rạp chiếu phim. Chị, ngươi nhất định phải ủng hộ ta.”

“Đó là đương nhiên rồi. Đáng tiếc rạp chiếu phim cần phải tu sửa. Nếu không, ta sẽ chiếu bộ phim của ngươi rồi.” Thạch Ngọc Phượng cảm thấy nàng chẳng những không giúp được gì lại còn kéo thêm gánh nặng.

“Cơ hội sau này còn nhiều mà, rất nhiều.” Thạch Chí Kiên mỉm cười, quay đầu lại hỏi Thạch Ngọc Phượng: “Ngươi cầm cà vạt làm gì? Mua cho ta à?”

Thạch Ngọc Phượng gật đầu: “Hôm nay là ngày của ngươi. Ta mua cho ngươi một cái cà vạt, hàng hiệu đấy. Mấy cái cà vạt ba đô la Hồng Kông một cái ta còn không thèm.”

Thạch Chí Kiên nhìn cái cà vạt gọi là hàng hiệu trong tay Thạch Ngọc Phượng, màu đỏ chót nhưng lại không đồng đều, có vẻ còn bị phai màu.

“Vậy ngươi giúp ta thắt đi.” Thạch Chí Kiên cười nói.

Thạch Ngọc Phượng vui mừng, còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên không thích chiếc cà vạt này nữa chứ.

Nói thật, chiếc cà vạt này đích thật là hàng hiệu, nhưng là hàng lỗi thời. Giá gốc năm chục, giá bán đặc biệt là năm đô la.

Là Thạch Ngọc Phượng vất vả lắm mới tìm thấy nó ở một cửa hàng đồ hiệu vịnh Đồng La.

Khi Thạch Ngọc Phượng mua nó, nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy màu đỏ sẽ mang lại may mắn, thương hiệu đủ lớn. Quan trọng nhất là vô cùng co giãn, có kéo mấy cũng không đứt.

Thạch Ngọc Phượng mua đồ chú trọng nhất là chất lượng.

Sau khi Thạch Chí Kiên phát tài, Thạch Ngọc Phượng rất ít khi mua đồ cho em trai.

Khi Thạch Chí Kiên mua quần áo hay giày, thứ nào cũng đều thời trang. Động một cái là trên trăm đô la. Điều này khiến cho Thạch Ngọc Phượng phải nghẹn họng, không ít lần mắng em trai của mình vung tiền quá trán.

Nói nhiều lần, Thạch Chí Kiên mất kiên nhẫn, không cho Thạch Ngọc Phượng mua đồ cho hắn nữa.

Thạch Ngọc Phượng mua chiếc cà vạt lần này cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý em trai sẽ không dùng, không ngờ Thạch Chí Kiên lại nhận.

Trong lòng Thạch Ngọc Phượng cảm thấy rất vui, vội thắt cà vạt cho Thạch Chí Kiên.

Ban đầu, Thạch Ngọc Phượng nhịn xuống không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được: “A Kiên, ta nói nếu như, nhớ kỹ là nếu như thôi nhé.”

“Nếu như bộ phim này của ngươi thất bại, ngươi sẽ làm sao?”

Khi Thạch Ngọc Phượng nói câu nói này, nàng liếc trộm em trai của mình.

Thạch Chí Kiên nhếch miệng: “Sao? Cà vạt này của ngươi có chắc không?”

“Rất chắc chắn. Ngươi xem đi, có kéo cũng không bị đứt.”

“Rất tốt, ta có thể dùng nó để treo ngược.”

Thạch Ngọc Phượng: “…”

Trong lòng giống như có ngàn con chiến mã chạy qua.

Khi Thạch Chí Kiên đến địa điểm đầu tiên, rạp Cửu Long, rất nhiều lãnh đạo cấp cao của Gia Hòa đã đứng chờ sẵn ngoài cửa chính.

Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương, Trần Tự Cường, còn có nam nữ chính của bộ phim là Vương Vũ và Phan Anh Tử đều đứng bên cạnh.

Là vai phụ của bộ phim, Trịnh Thiệu Thu ở bên cạnh lại vui không kềm được, cũng không biết tại sao hắn lại vui nữa.

Thạch Chí Kiên gật đầu với mọi người. Biểu hiện của đám người Hà Quan Xương rất nghiêm túc, thậm chí còn hơi lo lắng.

Thạch Chí Kiên lấy phong bao lì xì đã chuẩn bị trước, nói: “Đại cát đại lợi. Mọi người nhận lì xì nhé.”

“Cảm ơn ông chủ.”

“Cảm ơn Thạch tiên sinh.”

Phong bao lì xì phình to, có vẻ như có không ít tiền bên trong.

Đám người Trâu Văn Hoài đang lo lắng nhìn thấy, không khỏi mỉm cười.

“Tình huống ra sao?” Thạch Chí Kiên phát phong bao lì xì xong, lập tức hỏi Trâu Văn Hoài.

“Ngươi cũng nhìn thấy đấy, tối nay Thiệu thị cũng công chiếu phim mới, rất nhiều người đều đi xem phim của Thiệu thị.” Trâu Văn Hoài đáp.

Thạch Chí Kiên nhìn quầy bán vé, người mua vé không nhiều, đồng thời phần lớn đều là người trẻ tuổi.

Mặc kệ là lúc nào, người trẻ tuổi đều thích ăn thức ăn tươi mới. Đây cũng là nguyên nhân Thần Thoại thu hút bọn hắn.

“Không sao đâu, hết thảy đều sẽ khá hơn.”

“Chỉ hy vọng như thế.”

“Nào, chúng ta vào trong.”

Thạch Chí Kiên dẫn mọi người vào trong rạp chiếu phim.

Trịnh Thiệu Thu tiến lại gần: “Kiên ca, ngươi có thấy không?”

“Thấy cái gì?”

“Áp phích. Bên ngoài cũng có áp phích của ta. Vai diễn của ta là tiên phong bên cạnh đại tướng quân Mông Nghị đấy. Ngươi không nhìn thấy sao?”

“Không nhìn thấy.”

“Ơ, không nhìn thấy? Bây giờ ta đã nổi tiếng rồi mà ngươi cũng không quan tâm đến ta? Đúng rồi, trong mắt Kiên ca ngươi chỉ có Vương Vũ và Phan Anh Tử. Đoán chừng ta ngay cả Nhiếp Vịnh Đàn Nhiếp cô nương cũng không bằng.” Trịnh Thiệu Thụ xụ mặt, khó chịu nói.

Lúc này Thạch Chí Kiên mới nhớ lại, người trước mắt vẫn còn chưa phải là đại minh tinh kiếp trước, chỉ là một con gà con háu đá. Hắn xoa đầu đối phương an ủi: “Ngoan, sau này ta sẽ để cho ngươi diễn nhân vật chính.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.”

“Phim gì?”

“Sở Lưu Hương.”

“Ôi chao!”

Hết chương 618.
Bình Luận (0)
Comment