Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 619 - Chương 619. Hu Hu Hu, Ta Muốn Khóc

Chương 619. Hu hu hu, ta muốn khóc
Chương 619. Hu hu hu, ta muốn khóc

Biệt thự nhà họ Đới.

Từ khi Đới Phượng Niên tuyên bố phá sản, bán đi biệt thự lớn, dọn nhà sang chỗ khác.

Là người làm của nhà họ Đới, chất lượng cuộc sống của sư gia Tô rớt xuống ngàn trượng.

Chẳng những hắn mất đi phòng riêng, mà còn phải ngủ chung với tên khốn cơ bắp Trần Bưu.

Trần Bưu là nam nhân thô kệch, lôi thôi lếch thếch, lúc ngủ lại càng nghiến răng, đánh rắm, ngáy ngủ.

Điều này khiến cho ở sâu trong nội tâm Tiểu Phấn Hồng sư gia Tô khó chịu đến mức sắp nổ tung.

Nếu không phải thật sự không còn chỗ để đi, sư gia Tô thiếu chút nữa đã trốn đi rồi.

Lúc này, tên khốn Trần Bưu đang tắm, sư gia Tô khó có lúc có được chút không gian riêng tư, có thể muốn làm gì thì làm.

Sư gia Tô nhìn cách ăn mặc của mình trước gương. Hắn đã cởi bỏ bộ đường sam, cố ý mặc bộ đồ Tây, còn đội một chiếc mũ dạ.

Nhìn vào gương, sư gia Tô tằng hắng một cái, học theo phong cách ngày thường của đại thiếu gia Đới Phượng Niên, tạo tư thế pose rất lịch sự, rất suất khí. Đáng tiếc, bộ dạng của hắn quá hèn mọn. Mặc kệ bày ra tư thế như thế nào cũng không thay đổi được sự hèn mọn đó.

“Phần bụng này không cứu nổi nữa rồi.” Sư gia Tô xoa cằm, có chút thất vọng.

Trước kia, hắn vô cùng tự tin, cho rằng mình là mỹ nam tử rất khó gặp. Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, rất nhiều nương môn sẽ nhào vào ôm ấp, yêu thương hắn.

Nhưng sau cái lần hắn muốn bla bla với Linh tỷ bị từ chối, hắn lập tức sinh ra hoài nghi vẻ đẹp của mình.

“Không phải ta quá tệ mà là ánh mắt của Linh tỷ không đúng. Đúng rồi, là nàng không có ánh mắt. Ngươi nhìn đi, mũi ra mũi, mắt ra mắt. Vô cùng đẹp trai.” Sư gia Tô bỗng nhiên nhớ đến, tự luyến soi mình vào gương, sau đó nhẹ nhàng bứt một sợi lông mũi lòi ra ngoài.

“Sắp đến giờ rồi. Ta phải đến xem buổi công chiếu đầu tiên của phim Thần Thoại.” Sư gia Tô vô cùng hăng hái.

Hắn đã đầu tư năm chục nghìn cho bộ phim này.

Là toàn bộ tài sản của hắn.

Khi làm chuyện này, hắn bị Trần Bưu phát hiện. Trần Bưu đâm thọc hắn trước mặt Đới Phượng Ny, khiến cho hắn thiếu chút nữa bị Đới Phượng Ny đánh chết.

Bây giờ,

Mùa thu hoạch đã đến.

Chỉ cần bộ phim này nổi tiếng, vé bán chạy, hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Kiếm được bao nhiêu?

Đầu tư năm chục kiếm được hai chục nhìn.

Hai chục nghìn, đây là tiền lương bao nhiêu năm của hắn chứ? Đồng thời phải chạy nhiều chân cho Đới Phượng Ny mới có thể kiếm được.

Nghĩ đến đây, sư gia Tô cảm thấy rất vui vẻ.

Năm chục nghìn kiếm được hai chục nghìn, cộng lại thành bảy chục nghìn.

Đợi kiếm được một trăm nghìn là hắn có thể mua được nhà.

Có nhà là hắn có thể cưới vợ. Đến lúc đó, hắn sẽ chướng mắt loại nữ nhân như Linh tỷ. Muốn sắc không có sắc, muốn dáng người không có dáng người, tuổi tác cũng lớn.

Đến lúc đó, sư gia Tô sẽ cưới tiểu muội muội mười bảy mười tám tuổi tươi ngon mọng nước, giống như đại minh tinh Hồ Diễm Ny.

Trong lúc sư gia Tô suy nghĩ lung tung, Trần Bưu trần truồng cầm khăn lau mặt bước vào.

“Ai ui, tên khốn kiếp kia? Tại sao ngươi lại trần truồng như thế?” Sư gia Tô che mắt mắng Trần Bưu,

Trần Bưu vung đầu, lắc lắc nước đọng trên người: “Toàn nam nhân thì sợ cái gì chứ?”

“Mẹ kiếp ngươi. Cũng bởi vì ngươi là nam, ta lại càng sợ.” Sư gia Tô không nhịn được liếc trộm chỗ đó của Trần Bưu, kinh ngạc nói: “Nó ăn cái gì mà lớn vậy?”

“Tóm lại, sau này tên khốn ngươi tắm xong nhất định phải mặc quần áo vào. Đây chẳng những là phòng ngủ của ngươi mà còn là phòng ngủ của ta. Ngươi nên chú ý một chút.” Sư gia Tô tức giận cầm quần áo ném vào người Trần Bưu.

Trần Bưu cầm quần áo lên nhìn sư gia Tô: “Ngươi ăn mặc như vậy làm cái gì thế?”

“Ta làm gì liên quan gì đến ngươi?”

“Ngươi không nói ta cũng biết, đi xem phim đúng không?”

“A, tại sao ngươi biết?”

“Hôm nay là buổi chiếu phim đầu tiên của Thần Thoại.”

Sư gia Tô đắc ý: “Tên khốn ngươi đoán không sai. Hôm nay là buổi công chiếu đầu tiên của Thần Thoại. Ta cũng là ông chủ của bộ phim này mà. Ta đã đầu tư năm chục nghìn. Nếu bán được nhiều vé, ta có thể kiếm được hai chục nghìn. Làm sao, hâm mộ à?”

Trần Bưu lạnh lùng nói: “Nếu lỗ thì sao?”

“Cái gì? Ngươi rủa ta à? Cái miệng quạ đen ngươi đấy, phì phì phì.” Sư gia Tô khinh thường nói: “Tuyên truyền Thần Thoại cực kỳ lợi hại, tuyệt đối không lỗ được.”

“Thật sao? Nghe nói tối nay phần tiếp theo của Túy Đại Hiệp của Thiệu thị là Kim Yến Tử cũng được công chiếu.”

Sư gia Tô ngơ ngác, cố gắng cưỡng từ đoạt lý: “Vậy thì sao? Có quỷ mới đi xem Thiệu thị.”

“Đến lúc đó đừng khóc.” Trần Bưu nói.

“Hu hu hu, ta muốn khóc.”

Ngoài cửa rạp chiếu phim, sư gia Tô nhìn người mua vé thưa thớt, đột nhiên cảm thấy cái miệng quạ đen của Trần Bưu quá đúng.

Bộ phim Thần Thoại tiêu rồi.

Vù.

Một trận gió mát thổi qua bên cạnh sư gia Tô. Hắn cảm thấy tim và sống lưng của mình lạnh ngắt.

“Cho ta một vé.” Sư gia Tô nói với người bán vé.

Người bán vé uể oải đưa vé cho hắn, còn nói thêm một câu: “Không được trả.”

Sư gia Tô thở dài một hơi: “Vẫn còn cơ hội. Không phải phim còn chưa bắt đầu sao? Chắc hẳn còn có rất nhiều người chưa đến.”

“Đúng vậy, bộ phim này sẽ không lỗ đâu. Ta cũng sẽ không xui đến như vậy.”

Sư gia Tô suy nghĩ như vậy nhưng đôi chân lại như đổ chì bước vào rạp chiếu phim.

Hết chương 619.
Bình Luận (0)
Comment