Rạp chiếu phim Cửu Long là một trong những rạp chiếu phim lớn nhất dưới cờ tập đoàn Lôi thị, có khoảng một nghìn hai chỗ ngồi.
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ công chiếu phim Thần Thoại, Thạch Chí Kiên phát hiện số ghế ngồi trong toàn bộ rạp chiếu phim chiếm chưa đến 50%. Đa số đều là người trẻ tuổi, người nào cũng có đôi có cặp, tay cầm nước ngọt, bắp rang. Tất cả đều do quảng cáo tuyên truyền của hắn thu hút đến.
Ngoài ra, một số người đến xem phim hẳn là người đã bỏ vốn đầu tư cho bộ phim này. Bởi vì Thạch Chí Kiên nhìn ra được nét mặt của bọn hắn không phải là sự hưng phấn và tò mò mà là sự căng thẳng.
Xem phim mà căng thẳng như vậy, ngoại trừ người đầu tư thì còn ai khác chứ.
Thạch Chí Kiên cố gắng kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau lại có thêm người vào rạp.
Hắn nhìn ra bên ngoài, có rất nhiều người đang do dự không biết nên đi xem phần tiếp theo của Đại Túy Hiệp hay là đến Gia Hòa xem Thần Thoại.
Nếu không phải lần này Thạch Chí Kiên khua chiêng gõ trống phương diện tuyên truyền đến phô thiên cái địa, Thần Thoại sợ rằng sẽ bị vùi dập đến rối tinh rối mù trong ngày công chiếu đầu tiên rồi.
Còn mười phút nữa.
Tỷ lệ người xem toàn bộ rạp Cửu Long vẫn chưa đến 60%.
Rạp chiếu phim Cửu Long là rạp dẫn đầu trong đợt chiếu chung của mười tám rạp. Nếu tỷ lệ khán giả đến rạp thảm hại như vậy, hiển nhiên tỷ lệ khán giả đến rạp của các rạp khác sẽ còn tệ hơn.
Thạch Chí Kiên vẫn bình tĩnh, nhưng đám người Trâu Văn Hoài ngồi bên cạnh hắn bắt đầu lo lắng, bất an.
“A Xương, có phải hôm nay hơi lạnh hay không? Tại sao ta lại cảm thấy ngồi ở đây lạnh quá nhỉ.” Trâu Văn Hoài hỏi Hà Quan Xương.
Hà Quan Xương thở dài: “Bởi vì đằng trước đằng sau của ngươi đều không có ai.”
“Đúng vậy, người chạy đi đâu hết rồi.”
…
Cổng rạp chiếu phim Thiệu thị.
Tất cả các phóng viên truyền thông đều tụ tập ở đây để chờ phỏng vấn bộ phim của Thiệu thị.
Rất nhiều người đến chủ yếu là xem náo nhiệt. Đám phóng viên bọn hắn xem trọng bộ phim này của Thiệu thị mới có thể ở đây ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên, bên phía Thiệu thị biển người như dệt.
“Ha ha, chỉ sợ lần này có rất nhiều người chạy đến xem phim Thiệu thị của chúng ta.”
Chu Độ Văn đứng ngoài cổng, chắp tay sau lưng, biểu hiện đắc ý nhìn người xem như nước chạy đến mua vé, nói vài câu với Phương Nghệ Hoa bên cạnh.
Phương Nghệ Hoa nhìn dòng người, không đưa ra lời bình luận nào.
Chu Độ Văn lại nói: “Thiệu tiên sinh đúng là thần cơ diệu toán, biết Đại Túy Hiệp vừa ra là không có ai tranh phong.”
“Giám chế Chu, bây giờ Thiệu tiên sinh không có ở đây, ngươi không cần nói với ta những thứ này.” Giọng điệu của Phương Nghệ Hoa vô cùng lạnh lùng.
Chu Độ Văn bị vạch trần tâm tư, mặt hơi đỏ lên.
Hắn vốn muốn nịnh nọt, để Phương Nghệ Hoa mang những lời mà hắn nói nói lại cho ông trùm Thiệu, không ngờ Phương Nghệ Hoa lại không thức thời như vậy.
“Quản lý Phương, ta tôn trọng ngươi. Bây giờ Thiệu thị cũng chỉ có chúng ta mới có thể giúp đỡ Thiệu tiên sinh. Ngươi quản lý tài vụ, ta quản lý sản xuất. Chúng ta một văn một võ, hợp sức với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.”
Phương Nghệ Hoa vẫn lạnh như băng: “Cứ xem buổi công chiếu đầu tiên này như thế nào rồi hãy nói.”
Chu Độ Văn cười ha hả, khinh thường nói: “Chúng ta có gì cần phải lo lắng chứ? Dưới sự chỉ đạo anh minh thần võ của Thiệu tiên sinh, tên khốn Thạch Chí Kiên chết chắc.”
“Thật sao?” Phương Nghệ Hoa hỏi lại.
“Đương nhiên rồi! Ngươi nhìn số lượng ghế ngồi đi. Toàn bộ Hồng Kông chỉ có bấy nhiêu người, bên phía chúng ta thì chật kín, còn bên cạnh thì có thể giăng lưới bắt chim. Chẳng lẽ tên Thạch Chí Kiên kia còn có thể thiêu thân lật trời sao?” Chu Độ Văn khinh thường nói.
…
Thạch Chí Kiên biết, làm phim không thể quá thành thật được. Kiếp trước như vậy, kiếp này cũng như thế.
Cho nên, Thạch Chí Kiên đã sớm mai phục trò chơi “lừa đảo phòng vé”.
Lừa đảo phòng vé là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng kiếp trước chiêu này được sử dụng rất nhiều, đồng thời còn rất hữu hiệu. Nhiều phim dở thường thành công sau khi được thổi phồng ở phòng vé.
Huống chi, Thạch Chí Kiên không cho rằng bộ phim của mình dở.
Hiện tại, Thiệu thị không tuân theo quy củ công chiếu phim mới sớm, đoạt lưu lượng phòng vé của hắn, Thạch Chí Kiên đành phải dùng chiêu này để ứng đối.
Ngươi gian ta dối.
Ai sợ ai?
…
Một tiếng trước.
Chung cư vịnh Đồng La.
Có bốn đến năm trăm người hàng xóm, cả nam lẫn nữ tụ tập xung quanh căn chung cư của Thạch Chí Kiên. Có một số người đứng trên bậc thang, người người nhốn nháo, ngửa đầu nhìn Thạch Ngọc Phượng đang đứng trên hàng lang tầng ba.
Bên ngoài, những người chạy xe kéo, còn có lưu manh thích xem náo nhiệt cũng lại gần, rướn cổ lên muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện gì phát sinh.