“Phượng chân thọt, ngươi nói không phải là thật chứ?”
“Đúng vậy, trên đời nào có chuyện tốt như vậy chứ? Chúng ta mua vé vào xem phim, trở về ngươi trả lại cho chúng ta?”
Hai nữ nhân trung niên kẻ xướng người họa nói với Thạch Ngọc Phượng.
“Một vé xem phim ít nhất cũng phải năm đô la. Chúng ta nhiều người như vậy tổng cộng cũng phải cần hai nghìn năm trăm đô la.”
“Đúng vậy, không phải chúng ta không tin ngươi. Các ngươi mới chuyển đến đây không bao lâu, chúng ta quen nhau ở ngoài chợ, mọi người cũng không tính là quen thân chứ chưa nói đến chuyện tình cảm.”
“Mẹ kiếp các ngươi.” Thạch Ngọc Phượng hai tay chống nạnh, mặt lạnh nhìn hàng xóm của mình, sau đó khí vận đan điền, phóng âm lượng của mình đến mức lớn nhất.
“Ta và các ngươi đang bàn chuyện tiền bạc, bàn chuyện tình cảm gì chứ. Bàn chuyện tình cảm với đám người khốn kiếp các ngươi là có lỗi với thân phận Thạch Ngọc Phượng ta.”
“Ta nói cho ngươi biết, mặc dù Thạch Ngọc Phượng ta mới đến nhưng cũng biết trên đời này tiền bạc còn thân hơn cả cha mẹ ruột. Các ngươi muốn bàn chuyện tình cảm với ta, bàn mẹ các ngươi đấy.”
Tính cách của Thạch Ngọc Phượng vốn mạnh mẽ. Khi còn ở Thạch Giáp Vĩ, nàng còn có biệt danh là đệ nhất nhân chửi đổng. Sau khi chuyển đến căn chung cư nhỏ này, nghĩ đến thân phận đã tăng lên, nàng lập tức tu tâm dưỡng tính, không mắng chửi người nữa.
Hôm nay nàng tái xuất giang hồ, không khỏi mắng đến thống khoái, mắng đám người khốn kiếp kia đến cẩu huyết lâm đầu.
Nhưng điều kỳ quái là đám người kia bị Thạch Ngọc Phượng mắng càng hung ác thì lại càng cảm thấy dễ chịu.
Các nàng đến đây để chiếm tiện nghi. Nghe nói tối nay chỉ cần đến rạp chiếu phim đã chỉ định để xem phim, Thạch Ngọc Phượng sẽ trả lại vé, đồng thời còn có trứng gà, dầu vừng và muối tặng thêm.
Nếu Thạch Ngọc Phượng cẩn thận lịch sự đối đãi các nàng, các nàng ngược lại sẽ sinh nghi. Bây giờ bị mắng, các nàng mới cảm thấy thích hợp.
Nói trắng ra, rất nhiều người tiện như vậy từ trong xương cốt.
Mắng to một trận để phát tiết xong, Thạch Ngọc Phượng chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. Không biết nàng đã nghẹn bao lâu rồi? Nếu còn không mở miệng mắng chửi người, nàng sẽ bị nghẹn đến bệnh mất.
Nhìn dòng người dưới lầu đang ngửa đầu nhìn mình, trong lòng Thạch Ngọc Phượng có cảm giác thành tựu khi Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận.
Nàng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào những người bên dưới: “Ta chỉ nói một lần cuối cùng. Rạp chiếu phim Cửu Long, rạp Lệ Thanh, còn có rạp Cathay…. Phàm là rạp chiếu phim Thần Thoại, các ngươi đến chỗ nào được thì đến. Đến lúc đó, các ngươi giao lại cùi vé cho ta, ta trả lại tiền cho các ngươi. Ngoài ra, các ngươi đi xa, ta sẽ thanh toán tiền lộ phí cho các ngươi.”
“Còn việc tặng trứng gà, dầu vừng, muối ăn, ta cũng đã chuẩn bị cho các ngươi. Tính theo đầu người, ai cũng đừng hòng chiếm thêm tiện nghi.”
“Trước kia ta cũng đã từng làm việc cho người khác giống như các ngươi. Làm công cho người khác thì phải tận tâm, như vậy đông gia mới có thể để mắt đến các ngươi, thật lòng đối đãi với các ngươi. Nếu ngươi ngang ngạnh, chơi trò tâm nhãn với ta, muốn kiếm tiền từ trong tay của ta, ta không sợ nói cho ngươi biết, Thạch Ngọc Phượng ta chơi tới cùng với các ngươi.”
“Các ngươi có biết em trai của ta là ai không? Thạch Chí Kiên. Vậy các ngươi có biết anh nuôi của em trai ta là ai không? Tổng thanh tra Lôi Lạc. Nếu các ngươi ai muốn chết, lão nương ta thành toàn cho các ngươi.”
Thạch Ngọc Phượng vỗ ngực sử dụng một chiêu “cáo mượn oai hùm” của em trai Thạch Chí Kiên đến thuần thục. Đồng thời nàng còn mang cả tổng thanh tra Lôi Lạc ra, giống như “Lấy mạng Bạch Cốt Kiếm” trong kịch Quảng Đông.
Quả nhiên, Thạch Ngọc Phượng uy hiếp như vậy, những người có mặt tại hiện trường lập tức tỏ ra e ngại. Ngay cả những nữ nhân lớn giọng nhất trước đó cũng cảm thấy sợ hãi.
Tuy nhiên, nữ nhân bị Thạch Ngọc Phượng uy hiếp, nhưng nam nhân thì không.
Một đại hán tráng kiện bước ra quát lớn: “Này, Phượng chân thọt, ngươi nói nhiều để làm gì? Chúng ta đến đây là để kiếm tiền. Ngươi bảo chúng ta hỗ trợ, nhưng lại bảo chúng ta ứng tiền ra trước. Nếu lúc đó các ngươi quỵt nợ, chúng ta phải tìm ai?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng. Không phải làm công trong nhà máy thì bán ngoài chợ. Kiếm tiền không dễ! Ngươi nên bỏ ra chút thành ý đi.” Một hán tử vai u thịt bắp lớn tiếng nói.
“Thành ý, nếu không, chúng ta không làm. Mọi người tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Lấy tiền ra đi.”
“Mau lấy ra đi.”
Mọi người hùng hổ dọa người.
…
Trong gian phòng ở lầu ba, Nhiếp Vịnh Đàn mặc chiếc sườn xám màu đỏ, dáng người thon thả đang chải tóc trước gương.
Mấy ngày nay, nàng không ngừng đứng hát trước rạp chiếu phim bộ phim Thần Thoại.
Hôm nay là lần đầu tiên công chiếu bộ phim. Lát nữa nàng còn phải đến giúp đám người Thạch Chí Kiên tuyên truyền lần cuối.
Nhất là ca khúc chủ đề của bộ phim, Thạch Chí Kiên đã sắp xếp xong phóng viên truyền thông. Đến lúc đó, bọn hắn sẽ tiến hành phỏng vấn độc quyền với nàng.