Lúc này, nàng nghe rõ tiếng Thạch Ngọc Phượng cãi nhau với người khác.
Nhất là giọng nói mạnh mẽ không hề thua kém bất cứ nam nhân nào của Thạch Ngọc Phượng, lại càng làm cho màng nhĩ của Nhiếp Vịnh Đàn phát run.
Ngoài ra, Nhiếp Vịnh Đàn biết rất rõ Thạch Ngọc Phượng không bỏ ra nổi tiền, bởi vì gần đây đối phương đã bỏ tiền ra thuê lại một rạp hát. Rạp hát vẫn còn đang trong quá trình tu sửa.
Vì rạp hát này, Thạch Ngọc Phượng chẳng những bỏ hết tiền thuê nhà vào, còn hỏi mượn không ít tiền từ Thạch Chí Kiên.
Bây giờ bảo nàng lấy tiền ra, lấy cái quỷ ấy!
Nhiếp Vịnh Đàn buông cây lược gỗ xuống, cuộn mái tóc đen nhánh ra đằng sau, dùng một cây trâm màu xanh ngọc tùy tiện cắm vào, sau đó đứng dậy ngồi xuống bên giường, lôi từ dưới giường một cái rương màu đỏ ra.
Răng rắc, nàng ấn mở khóa kéo cái rương. Nhiếp Vịnh Đàn lật quần áo trong rương ra, rồi mới lấy một vật thật cứng từ bên trong.
Thứ đó được bọc trong một chiếc khăn tay thêu hoa sen, trông rất nặng nề.
Nhiếp Vịnh Đàn mở từng lớp khăn tay, lộ ra hai con cá nhỏ bằng vàng.
Hai con cá nhỏ bằng vàng được buộc vào nhau bằng dây chun, tỏa ánh vàng rực rỡ dưới ánh đèn.
Dựa theo giá vàng hiện tại, một con cá vàng này có giá là mười lăm nghìn. Hai con là ba chục nghìn.
Nhiếp Vịnh Đàn đã ký một hợp đồng dài hạn với vũ trường. Năm trăm nghìn mà nàng kiếm được trước đó toàn bộ đã được dùng để cứu tế những nữ hài trên thuyền hoa, thay các nàng chuộc thân, giúp các nàng học chữ.
Thỏi vàng trị giá ba chục nghìn này là tích lũy cuối cùng nhất của nàng, cũng là “đồ cưới” mà Nhiếp Vịnh Đàn chuẩn bị cho mình.
Nhiếp Vịnh Đàn một lần nữa gói kỹ hai con cá bằng vàng, không chút do dự bước ra ngoài.
…
Thạch Ngọc Phượng không ngờ hàng xóm ở đây lại kén ăn như thế.
Theo quy củ, trước làm việc sau lấy tiền. Bây giờ lại lấy tiền trước rồi mới chịu làm việc.
Chẳng lẽ Thạch Ngọc Phượng ta đi tham số tiền nhỏ này của các ngươi?
Thạch Ngọc Phượng ta ra ngoài lăn lộn, coi trọng nhất là chữ tín.
Đáng tiếc, “chữ tín” của Thạch Ngọc Phượng chỉ có tác dụng ở Thạch Giáp Vĩ, hoàn toàn không phát huy được chút nào ở đây.
Nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng không bỏ tiền ra được, đám người kia bắt đầu ồn ào lên: “Không có tiền thì đừng nói nữa. Rời đi thôi.”
“Chỉ biết khoác lác, bây giờ ngay cả một phân tiền cũng không bỏ ra nổi.”
“Thôi đi, đúng là mất mặt.”
Thạch Ngọc Phượng bị châm chọc đến đổ mồ hôi trán, trong lòng cảm thấy hốt hoảng.
Trong lúc mọi người chuẩn bị giải tán, một giọng nói vang lên: “Các ngươi không phải muốn tiền sao? Ở đây ta có.”
Nhiếp Vịnh Đàn từ bên cạnh bước ra, giơ cao cái túi phình lên trong tay.
Đám đông muốn giải tán không khỏi giật mình, vội ngừng bước, cùng nhau nhìn lên lầu.
Nhiếp Vịnh Đàn cái gì cũng không nói, mở cái túi lộ ra hai con cá vàng bên trong.
“Ồ, có thật hay không?”
“Vàng thỏi?”
Những người kia không khỏi kinh hãi. Dù sao, người có thể tiện tay xuất ra vàng thỏi như vậy không nhiều, huống chi còn là một lần hai cái.
Nhiếp Vịnh Đàn nhìn đám đông hai mắt phát sáng, giao vàng thỏi trong tay cho Thạch Ngọc Phượng: “Ngọc Phượng tỷ, tiếp theo phải nhìn ngươi rồi.”
Thạch Ngọc Phượng mắt trợn tròn. Nàng không ngờ trong thời khắc nguy cấp, người đứng ra hỗ trợ nàng lại là người bình thường mà nàng khinh thường nhất, Nhiếp Vịnh Đàn.
Nhiếp Vịnh Đàn thấy Thạch Ngọc Phượng vẫn còn đang ngẩn người, mỉm cười dùng tay vén tóc qua thái dương: “Ta biết ngươi vẫn luôn xem thường ta, nhưng tiền này rất sạch sẽ, ngươi cứ yên tâm mà dùng.” Nói xong, nàng vỗ tay Thạch Ngọc Phượng rồi đứng sang một bên.
Thạch Ngọc Phượng giật mình tỉnh lại, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, cái gì cũng không nói, giơ vàng thỏi nhìn đám láng giềng: “Các ngươi muốn tiền đúng không? Ở đây, ai muốn thì xếp hàng mà lĩnh.”
“Ta nói cho ngươi biết, khi xem phim, có gặp phóng viên phỏng vấn thì phải biết nói chuyện. Bọn hắn hỏi các ngươi bộ phim này có hay không, các ngươi phải biết trả lời ra sao; hỏi các ngươi có cảm tưởng gì, các ngươi cũng phải trả lời. Còn nữa, nếu người nào được lên báo, Thạch Ngọc Phượng ta thay em trai của mình khen thưởng người đó ba trăm đô la.”
Thạch Ngọc Phượng bình thường cực kỳ lợi hại, muốn nàng bỏ ra một phân tiền cũng rất khó. Bây giờ phim của em trai công chiếu, nàng hào phóng như vậy, những người biết tính cách của nàng đều không khỏi giật mình.
Thấy Thạch Ngọc Phượng đã nói xong, lúc này Nhiếp Vịnh Đàn mới chậm rãi bước lên, mắt đẹp nhìn những người bên dưới: “Ngọc Phượng tỷ tốt bụng nhưng ta thì không giống. Các ngươi cũng biết ta làm việc ở vũ trường. Bình thường ta tiếp xúc đều là những lão đại có tiền ngang ngược, không thì cũng là đám giang hồ hung thần ác sát.”
Nhiếp Vịnh Đàn cố ý dừng lại một chút. Chờ bên dưới hoàn toàn yên tĩnh, nàng mới nói tiếp: “Cho nên, nếu có người nào trong số các ngươi nhận tiền mà không chịu làm việc, muốn đục nước béo cò. Xin lỗi, ta chém chết cả nhà các ngươi.”
Lúc này, Nhiếp Vịnh Đàn lạnh lùng như băng, ánh mắt tràn ngập sát khí.