Một người xuất thân từ thuyền hoa.
Một nữ nhân có thể bảo vệ mình trong loạn thế.
Sao có thể là một bình hoa đơn giản được?
Nhiếp Vịnh Đàn không phải đang hù dọa mọi người. Nàng nói được sẽ làm được.
Nhiếp mỹ nữ đột nhiên trở mặt như thế, đám hàng xóm trước đó còn hi hi ha hả vội im bặt.
Nhất là Đặng Cửu Công và Trương A Liên không ít lần nhìn trộm Nhiếp Vịnh Đàn lại có chút khó tin nhìn mỹ nữ sườn xám ngày thường luôn nũng nịu này.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Nhiếp Vịnh Đàn luôn ôn nhu như nước, kiều mị động lòng người, nhưng vừa rồi…
Lại tưởng như hai người.
Đừng nói là Đặng Cửu Công và Trương A Liên, ngay cả Thạch Ngọc Phượng cũng kinh ngạc. Đối với Nhiếp Vịnh Đàn, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình còn chưa hiểu đối phương.
Nhiếp Vịnh Đàn nhìn những người đang cúi thấp đầu bên dưới, không dám đối mặt với ánh mắt của mình, lập tức vung tay lên: “Xếp hàng, đăng ký.”
…
Vàng thỏi thuộc về đồng tiền mạnh, dễ dàng đổi thành tiền mặt.
Khi một xấp tiền được bày ra trước mặt, đám hàng xóm lập tức trung thực lại.
Bắt đầu phát tiền. Đội ngũ bao quanh căn chung cư của Thạch Chí Kiên càng lúc càng nhiều, hàng cũng ngày càng dài hơn.
Vốn có bốn năm trăm, bây giờ biến thành sáu bảy trăm, sau đó biến thành hơn nghìn người.
Ban đầu Thạch Ngọc Phượng còn giữ được bình tĩnh, nhưng thấy người càng lúc càng nhiều giống như không dứt, mặc dù tiền trong tay không phải của nàng nhưng nàng cũng cảm thấy thịt đau như cắt.
“Đủ rồi.” Thạch Ngọc Phượng nói với Nhiếp Vịnh Đàn.
“Còn chưa đủ, càng nhiều càng tốt.” Nhiếp Vịnh Đàn nói: “Nơi này có ba chục nghìn. Ta muốn rạp chiếu phim của Kiên ca ngồi đầy người.”
Thạch Ngọc Phượng há to miệng, không nói nên lời. Nhất là xưng hô của Nhiếp Vịnh Đàn đối với Thạch Chí Kiên khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái nhưng lại không cách nào từ chối.
…
“Quản lý Phương, bây giờ còn năm phút nữa là đến giờ chiếu. Rạp chiếu phim của chúng ta cũng đã đầy người. Ta vừa mới nhận được tin, rạp Cửu Long của tên khốn Thạch Chí Kiên vẫn còn chưa lấp đầy 60% ghế ngồi. Lần này hắn nhất định sẽ thua.” Chu Độ Văn lật tay áo nhìn đồng hồ, đắc ý phách lối nói.
Phương Nghệ Hoa cũng thở phào một hơi.
Vào thời điểm này, bên ngoài rạp chiếu phim của bọn hắn hầu như không có người mua vé. Những người say mê Đại Túy Hiếp đã bị bọn hắn một mẻ hốt gọn.
Trước đó nàng cũng nghe được báo cáo, rạp Cửu Long của Thạch Chí Kiên là rạp đầu tiên công chiếu nhưng vé bán chưa đến 80%. Không cần đoán cũng biết tỷ lệ người xem của các rạp khác sẽ còn tệ hơn.
“Lát nữa chính thức mở màn, ta sẽ thông báo tin tức này với ông trùm Thiệu, để lão nhân gia hắn vui một chút.”
Chu Độ Văn nói với Phương Nghệ Hoa. Đột nhiên người báo tin trước đó thở hồng hộc chạy đến: “Không xong rồi, Chu tiên sinh. Không xong rồi, Phương tiểu thư.”
“Xảy ra chuyện gì? Xem ngươi hoảng hốt như vậy kìa.” Chu Độ Văn chắp tay sau lưng, lớn tiếng quát lớn.
“Rạp chiếu phim Cửu Long, bán hết vé.” Người báo tin lắp bắp thông báo.
“Cái gì?” Chu Độ Văn mở to mắt giống như nhìn thấy quỷ.
Rạp chiếu phim Cửu Long bán hết vé? Không thể nào?
Phương Nghệ Hoa cũng không thể tin nổi, nắm lấy tay người báo tin mà hỏi: “Ngươi đã điều tra rõ ràng rồi chứ? Trước đó vẫn chưa được 60%, tại sao bây giờ lại bán hết?”
Người báo tin không biết, chỉ gãi đầu nói: “Cho nên mới nói là gặp quỷ.”
“Cái gì? Rạp chiếu phim Cửu Long bán hết vé?” Đám phóng viên truyền thông lỗ tai rất thính. Mặc dù Chu Độ Văn và Phương Nghệ Hoa nói chuyện rất cẩn thận nhưng bọn hắn vẫn nghe được tin tức này.
Mọi người nháy mắt lẫn nhau.
“Thật ngại quá, Chu tiên sinh.”
“Thật ngại quá, Phương tiểu thư.”
“Chúng ta còn có chuyện phải đi trước.”
Nhìn thấy đám phóng viên muốn rời đi, Chu Độ Văn vội chạy đến ngăn cản: “Đừng mà, phim của chúng ta còn chưa bắt đầu, các ngươi còn phải giúp chúng ta phỏng vấn nữa mà.”
“Chu tiên sinh, tất cả mọi người đều là người làm công kiếm miếng cơm. Chúng ta có ở đây cũng không có ý nghĩa gì cho lắm.”
“Đúng vậy, chúc các ngươi phát tài, đạt doanh thu phòng vé thật lớn.”
Đối với đám phóng viên kia mà nói, chó cắn người không phải chuyện lớn. Người cắn chó mới là tin tức lớn.
Bây giờ, tin tức bên nào có giá trị lớn, bọn hắn biết rất rõ ràng.
Nhìn thấy đám phóng viên rời đi, Chu Độ Văn biết.
Chuyện lớn rồi.
…
Sư gia Tô vô cùng buồn bã ngồi trong rạp chiếu phim.
Hắn thỉnh thoảng dùng ngón tay đếm số người vào, muốn biết cụ thể có bao nhiêu.
Hắn có mười ngón tay, vậy mà đủ dùng.
Nhìn bên trái, trống rỗng. Nhìn bên phải, một đôi cẩu nam nữ đang thân mật ăn kem ly.
“Cẩu ca, ngươi liếm một chút đi.”
“Uyển Quân muội, ta mua cho nàng mà, nàng ăn đi.”
“Không cần đâu, Cẩu ca không ăn, ta cũng không ăn.”
“Uyển Quân muội, nàng tốt với ta quá.”
“Bởi vì ngươi tốt với ta, ta mới tốt với ngươi.”
Sư gia Tô tê cả da đầu, ngồi đó mà ăn cẩu lương.