“Thảm rồi, chiếu theo tình huống này, sợ rằng bộ phim tiêu mất.” Sư gia Tô vô cùng lo lắng.
“Thật đáng thương! Ta đã lấy hết tiền để dành của mình ra đầu tư bộ phim này. Nếu lỗ, ta còn mặt mũi nào để gặp người ta chứ?”
‘Còn tên khốn Trần Bưu nữa, hắn nhất định sẽ cười nhạo ta. Nếu ta trở về, chắc chắn sẽ bị hắn cười chết.”
Sư gia Tô than thở, ảnh hưởng người đằng sau.
Người kia là một đại hán vạm vỡ, dùng chân đạp vào cái ghế của sư gia Tô, tức giận nói: “Mẹ kiếp ngươi, ngươi chết cha hay là chết mẹ vậy? Than thở xúi quấy không thôi. Muốn chết thì ra bên ngoài.”
Bình thường sư gia Tô rất nhát gan. Lúc này giấc mộng bị nghiền nát, chỉ cảm thấy cuộc sống chẳng còn gì luyến tiếc. Hắn lập tức có được dũng khí, quay đầu lại quát lớn với đại hán vạm vỡ: “Mẹ kiếp ngươi, muốn chết đúng không? Có muốn ra ngoài đánh một trận không?”
Đại hán vạm vỡ giật mình.
Những người chung quanh cũng choáng váng.
Chẳng ai ngờ sư gia Tô gầy yếu lại bộc phát khí thế như vậy?
Đại hán vạm vỡ mặt đỏ đến mang tai. Từ lúc nào hắn bị người ta quát như vậy chứ?
Nhất là còn trước mặt bao nhiêu người. Vì thế hắn cả giận nói: “Được được được, nếu ngươi muốn tìm chết, ta không ngăn cản ngươi. Chúng ta ra ngoài đơn đấu đi.”
“Đơn đấu thì đơn đấu, ai sợ ai chứ.” Sư gia Tô cũng đứng dậy, xắn tay áo, trong lòng đã có dự định muốn chết.
Đúng lúc này…
Rầm rầm rầm….
Ngoài cửa đột nhiên có rất nhiều người tràn vào.
“Phát sinh chuyện gì vậy?”
“Tại sao lại có nhiều người đến như thế?”
Sư gia Tô dùng sức dụi mắt. Không sai. Rạp chiếu phim lại có người đến. Số ghế lại được tăng lên.
Khi phim bắt đầu chiếu, người vào xem càng lúc càng nhiều.
Rất nhanh, toàn bộ rạp chiếu phim đã đủ quân số.
Sư gia Tô hưng phấn hẳn lên, muốn khiêu vũ reo hò.
Nhiều người, doanh thu bán vé nhất định sẽ tốt.
Đến lúc đó hắn sẽ kiếm bạo.
“Mẹ kiếp, ngươi nhảy cái gì mà nhảy, ra ngoài đơn đấu đi.” Đại hán vạm vỡ thấy sư gia Tô nổi điên khoa tay múa chân, không nhịn được lập tức quát lớn.
Sư gia Tô vội nhận lỗi: “Lão đại, ta sai rồi. Xin lỗi, ta không phải cố ý. Mọi người đến đây xem phim mà. Mời ngồi, mời ngồi. Phim sắp bắt đầu rồi.”
Mẹ kiếp ngươi.
Lão tử chẳng mấy chốc sẽ biến thành người có tiền, ta lười so đo với quỷ nghèo như ngươi.
…
Rạp chiếu phim Cửu Long.
Thạch Chí Kiên hoàn toàn không có cảm giác gì.
Từ những cuộc trò chuyện loạn thất bát tao của những người kia, còn có sự vui mừng khi chiếm được tiện nghi, hắn đã sớm đoán được đây là những kẻ lừa gạt mà chị của hắn đã sắp xếp.
Tuy nhiên, đối với những người không biết nội tình như Trâu Văn Hoài, đối với những người xem đột nhiên tràn vào như vậy, bọn hắn không khỏi giật mình, tiếp theo là vui mừng không thôi.
“Trời ơi, tại sao lại có nhiều người đột nhiên đến như vậy?”
“Có vẻ như phim của chúng ta không tệ lắm. Người xem đúng là có ánh mắt.”
“Nhất định lời cầu nguyện của ta với Chúa tối hôm qua đã có tác dụng.”
Mọi người nhốn nháo, Trịnh Thiệu Thu dịch mông đứng lên xích lại gần, nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, không biết vì sao ta cảm thấy những người vừa mới vào là lạ.”
“Là lạ thế nào?” Thạch Chí Kiên cố ý khảo nghiệm Trịnh Thiệu Thu.
Ánh mắt Trịnh Thiệu Thu như điện, liếc nhìn người xem không ngừng tràn vào, xoa cằm nói: “Nhất định là có người đã giở trò.”
…
Đạo diễn vương bài của Thiệu thị Hồ Kim Thuyên đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác ngồi ở một góc hẻo lánh, lẳng lặng nhìn màn hình.
Nam nhân ngồi cùng với hắn là một vị đạo diễn lớn khác, Lý Hán Tường.
Hai người năm đó một văn một võ ở Thiệu thị, danh xưng Bắc Hán Tường, Nam Kim Tuyên, là trình thiên trụ của Thiệu thị.
Sau đó, Lý Hán Tường và ông trùm Thiệu phát sinh mâu thuẫn, phản bội Thiệu thị chạy đến đảo Formosa thành lập công ty điện ảnh.
Hồ Kim Tuyên tự dưng trở thành đại ca trong số các đạo diễn ở Thiệu thị.
Hồ Kim Thuyên gia nhập Thiệu thị với tư cách là một diễn viên, biên kịch và trợ lý đạo diễn vào năm 1958. Năm 1962, hắn đồng đạo diễn Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài với Lý Hán Tường. Năm 1964, hắn độc lập đạo diễn Đại Địa Nhi Nữ. Từ đó về sau, hắn dựa vào đạo diễn bộ phim Đại Túy Hiệp mà thành danh, khai sáng ra thời đại võ hiệp mới, được vinh dự là một trong những đại tông sư khai sơn lập phái phim võ hiệp Hồng Kông.
Đừng nói những người mê điện ảnh kính nể hắn có thừa, ngay cả ông trùm Thiệu thị cũng vô cùng kính trọng hắn. Khi quay phim, ông trùm Thiệu còn đích thân đến thăm đoàn làm phim, có thể nói là yêu thích có thừa.
Nhưng lần này Hồ Kim Thuyên không đích thân đạo diễn phần tiếp theo của Đại Túy Hiếp. Thiệu thị đã giao phần Kim Yến Tử cho một đạo diễn khác của Thiệu thị đạo diễn. Cái gọi là quảng cáo nguyên dàn diễn viên, đạo diễn cũ, nguyên trấp nguyên vị thật ra cũng không đúng cho lắm.
Hồ Kim Thuyên đang có thời gian rảnh, lập tức được Lý Hán Tường mời đi xem bộ phim mới của Thạch Chí Kiên.