Lý Hán Tường là người cực kỳ mê lịch sử, nhất là lịch sử Thanh triều, thuộc lịch sử Thanh triều như lòng bàn tay. Cho nên, những bộ phim về Thanh cung mà hắn quay đều sống động như thật, chẳng khác nào khôi phục lại thời đại đó.
Lý Hán Tường lại cực kỳ si mê Tần triều, tương lai cũng sẽ quay một bộ phim liên quan đến Tần triều là Hỏa Thiêu Cung A Phòng.
Lần này, Thạch Chí Kiên quảng cáo Thần Thoại sẽ công bố địa cung Tần hoàng, còn có tượng binh mã thần kỳ, Lý Hán Tường lập tức bị thu hút. Hắn sợ một mình đi xem phim sẽ rất buồn, cho nên hắn đã kéo người bạn cũ Hồ Kim Thuyên đến xem cùng.
“Hán Tường, những người đột nhiên xuất hiện là ai thế? Nhìn không giống người mua vé vào xem.” Hồ Kim Thuyên kéo mũ lưỡi trai xuống, nói với Lý Hán Tường đang ngậm điếu thuốc bên cạnh.
Lý Hán Tường ngậm điếu thuốc nhưng không hút. Hắn chỉ có thói quen ngậm trên miệng mà thôi. Nghe Hồ Kim Thuyên hỏi, hắn đáp: “Còn không rõ ràng sao? Tám chín phần mười có người ngại nhiều tiền nên bao hết.”
Hồ Kim Thuyên lắc đầu, biểu hiện khinh thường: “Ta còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên lợi hại lắm, không ngờ lại chơi chiêu này.”
“Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ làm như vậy. Gia Hòa vừa thành lập, phát pháo đầu tiên nhất định phải khởi đầu tốt đẹp. Bằng không sẽ ảnh hưởng sĩ khí. Ban đầu, Gia Hòa tuyên truyền rất tốt, nhưng lại bị ông trùm Thiệu hạ đo ván, chiếu sớm bộ phim Đại Túy Hiệp, rõ ràng là muốn nhằm vào Gia Hòa, cạo chết Thạch Chí Kiên. Để tự vệ, hắn làm chút trò bịp bợm trẻ con cũng là chuyện dễ hiểu mà.”
Hồ Kim Thuyên nhếch miệng: “Từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, ngươi toàn giúp họ Thạch nói chuyện. Ta ngược lại cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc hắn là người như thế nào? Tại sao hắn lại được một nhân vật lớn như Lôi Tuyệt Khôn ủng hộ?”
“Thật ra ta cũng chỉ gặp hắn có vài lần.” Lý Hán Tường nhớ lại.
“Khi Gia Hòa mới thành lập, nhu cầu cần rạp chiếu phim của mình, vừa lúc ta quen với bên Thái quốc, vì thế ta đã làm người trung gian. Còn cụ thể hắn làm người như thế nào, vậy thì nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí. Hắn xảo quyệt và sắc bén lắm.”
Dừng một chút, Lý Hán Tường nói tiếp: “Còn lần này Thạch Chí Kiên có thể liên thủ với Lôi Tuyệt Khôn, ta cảm thấy rất bất ngờ, chỉ sợ ông trùm Thiệu lại càng cảm thấy ngoài ý muốn. Trong mắt của ta, lần này Lôi Tuyệt Khôn là nắm lấy cơ hội. Hắn không muốn làm kẻ dưới, chuẩn bị buông tay đánh cược một lần chia đều giang sơn với Thiệu thị.”
Hồ Kim Thuyên mỉm cười nói: “Chia đều giang sơn? Nói thì dễ nhưng có mấy ai có thể làm được? Nhớ ngày đó, nhất đại kiêu hùng Lục Vân Đào còn không đánh bại được Thiệu thị sao? Lôi Tuyệt Khôn hắn có thể?”
“Lúc trước thì Lôi Tuyệt Khôn không thể, nhưng bây giờ thì khó mà nói được. Bởi vì hắn có nhân tố không xác định Thạch Chí Kiên.”
“Ngươi xem trọng hắn như vậy sao?” Hồ Kim Thuyên kinh ngạc hỏi.
Lý Hán Tường mỉm cười, rút điếu thuốc trên miệng xuống, nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
…
Phim Thần Thoại bắt đầu chiếu lên.
Thứ đầu tiên hiện lên trên màn hình là bốn chữ điện ảnh Gia Hòa.
Bốn khối vàng từ từ tạo thành một hình vuông rỗng trong âm nhạc hùng vĩ, hình vuông đột nhiên thành hình, phát ra ánh sáng vàng, sau đó hai chữ màu đỏ Gia Hòa cùng nhau xuất hiện ở bên trái và bên phải.
Logo bóng này được thiết kế bởi Thạch Chí Kiên.
Ban đầu, đám người Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương cảm thấy logo này quá xấu, nhưng bây giờ chiếu lên, bọn hắn lại cảm nhận được khí thế hoành tráng, cảm giác mới mẻ.
Một lần nữa, bọn hắn phục Thạch Chí Kiên sát đất, chỉ cảm thấy Thạch Chí Kiên quả thật rất tài ba trong phương diện thiết kế, hạ bút thành văn đều là kỳ tích.
Bọn hắn làm sao biết Thạch Chí Kiên đã đạo toàn bộ những thứ này của bọn hắn ở kiếp trước, thậm chí còn y đúc không thay đổi.
Nếu biểu tượng của Thiệu thị đại diện cho tiếu ngạo ngân hải, bởi vì hầu hết đầu phim của Thiệu thị đều dùng biển lớn màu bạc làm nền, hai chữ Thiệu thị giống như một vầng trăng chiếu rọi biển cả.
Như vậy, logo của Gia Hòa là mặt trời chói chang trên không, một vòng mặt trời đỏ chiếu sáng khắp nơi.
Có thể nói, logo của Gia Hòa hoàn toàn đối ứng với Thiệu thị, khắc chế Thiệu thị rất chặt chẽ.
“Dã tâm của Thạch Chí Kiên rất lớn, dám tranh ánh sáng mặt trời với Thiệu thị, quyết tranh hơn thua.”
Lý Hán Tường và Hồ Kim Thuyên đều xuất thân từ người làm công tác văn hóa. Bọn hắn vừa nhìn lập tức hiểu được hàm nghĩa bên trong.
“Chúng ta nên xem bộ phim này trước rồi hãy nói. Nếu phim quay quá kém, cho dù dã tâm lớn cũng chỉ là trò cười.”
Hồ Kim Thuyên từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thành kiến với Thạch Chí Kiên, hắn thật sự “không yêu” nổi đối phương chút nào.
Nhưng không đợi Hồ Kim Thuyên nói xong, khi nhìn hình ảnh kế tiếp, hắn thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.