Nhìn thấy cảnh này, Lý Hán Tường cũng đứng dậy theo, sau đó nhìn người bạn cũ Hồ Kim Thuyên, hỏi: “Bây giờ ngươi cảm nhận như thế nào về Thạch Chí Kiên?”
Hồ Kim Thuyên thở dài: “Ảnh đàn Hồng Kông sắp đổi ngôi rồi.”
Sau đó hắn cũng vỗ tay.
Hắn là Hồ Kim Thuyên.
Danh xưng nhất đại tông sư phim võ thuật.
Người có thể khiến cho hắn vỗ tay không nhiều.
Thạch Chí Kiên,
Là người đầu tiên.
…
Thần Thoại chẳng những là bộ phim đầu tiên về đề tài xuyên không, mà còn là bộ phim đầu tiên kết hợp giữa xuyên không và lịch sử, lịch sử và hiện thực duy mỹ, khiến vô số người Hồng Kông cảm thấy cảm động và rúng động không gì sánh bằng.
Cảm nhận được tiếng vỗ tay vang dội xung quanh, tảng đá trong lòng đám người Trâu Văn Hoài rốt cuộc cũng rơi xuống.
“A Kiên, phản ứng của bộ phim này dường như không tệ.” Trâu Văn Hoài vui mừng nói.
“Đúng vậy, tiếp theo sẽ là số lượng vé bán ra.”
“Ngươi đoán có thể bán được bao nhiêu?”
“Có trời mới biết. Đương nhiên càng nhiều càng tốt.”
Đối với điều này, Thạch Chí Kiên không có kết luận chính xác. Bộ phim Đại Túy Hiệp của Thiệu thị là quán quân phòng vé trong năm nay ở kiếp trước, thu về 1,13 triệu đô la Hồng Kông, ba triệu đô la Hồng Kông ở đảo Formosa, các phòng vé khác ở Malaysia, Thái Lan thì không cần phải nói.
Mọi người có quán tính tiêu dùng. Bọn hắn thích ăn cơm hay mua sắm tại một cửa hàng quen thuộc.
Nếu lần này Thiệu thị không có động thái lấn át Gia Hòa, thị trường không có nhiều lựa chọn, Thạch Chí Kiên và bộ phim của Gia Hòa sẽ chiếm vị trí quán quân trên thị trường.
Nhưng bây giờ, Thiệu thị chiếu sớm bộ phim của bọn hắn, rất nhiều người xem có sự lựa chọn. Cho nên mới xuất hiện tình trạng cháy vé trong ngày đầu tiên công chiếu. Bên phía Gia Hòa thiếu chút nữa không đạt đến tỷ suất 50% người xem.
Xét theo một phương diện khác mà nói, sự cạnh tranh kịch liệt của Thiệu thị đã khiến cho Gia Hòa trải qua khảo nghiệm lửa thử vàng. Nếu quả thật ngay cả Thiệu thị cũng có thể xử lý, đây mới là quảng cáo đáng sợ nhất.
Lúc này, phim kết thúc, khán giả bắt đầu ra về. Đám phóng viên nghe tin lập tức chen chúc đến.
Thạch Chí Kiên sợ xảy ra chuyện, cố tình chọn sân khấu của rạp chiếu phim làm nơi phỏng vấn, cho bảo vệ vây xung quanh sân khấu hình thành một cấm khu.
“Thạch tiên sinh, ta có thể phỏng vấn ngươi một chút được không?”
“Thạch tiên sinh, ta có thể đến thăm ngươi một chút được không?”
Thạch Chí Kiên giao tất cả cơ hội cho đám người Trâu Văn Hoài.
Thế là đám phóng viên truyền thông vây quanh Trâu Văn Hoài, còn có đại minh tinh Vương Vũ và Phan Anh Tử để phỏng vấn.
“Ngươi có cảm nhận như thế nào về bộ phim này?”
“Các ngươi đã gặp khó khăn như thế nào trong quá trình quay phim?”
“Các ngươi có dự đoán được bộ phim này sẽ vượt qua Thiệu thị về doanh thu phòng vé hay không?”
Đám người Trâu Văn Hoài, Vương Vũ đều là người lăn lộn trong giới điện ảnh. Tất cả đều trả lời rất trôi chảy.
Nếu nói trước đó bọn hắn còn cảm thấy một chút hối hận khi rời khỏi Thiệu thị, gia nhập Gia Hòa, nhưng bây giờ bọn hắn cho rằng lựa chọn của mình không sai.
Điều Thạch Chí Kiên không ngờ đến chính là Trịnh Thiệu Thu. Bởi vì gần đây danh tiếng của hắn rất lớn, lại diễn vai phụ trong bộ phim này. Cho nên hắn được rất nhiều truyền thông vây quanh làm phỏng vấn.
Trịnh Thiệu Thu vô cùng kích động. Lần đầu tiên hắn gặp được cảnh tượng hoành tráng như thế này. Trước kia hắn toàn nhìn người khác được phỏng vấn, không ngờ hôm nay đến phiên mình.
Hắn không hề có tâm lý chuẩn bị.
“Trịnh Thiệu Thu tiên sinh, nhân vật người giàu có của ngươi là như thế nào?”
“Trịnh Thiệu Thu tiên sinh, nếu có cơ hội, ngươi hy vọng phát triển trong giới ca nhạc hay là điện ảnh?”
“Trịnh Thiệu Thu tiên sinh, nghe nói ngươi và Thạch Chí Kiên tiên sinh ký hợp đồng hai mươi năm, xin hỏi đây có phải thật hay không?”
Đối mặt với câu hỏi của truyền thông, Trịnh Thiệu Thu vô cùng hồi hộp, ngay cả lưỡi cũng cứng cả lại.
Thấy hắn như vậy, Hà Quan Xương muốn tiến lên giúp hắn nhưng lại bị Thạch Chí Kiên ngăn lại: “Người trẻ tuổi thì nên rèn luyện nhiều một chút.”
Hà Quan Xương khẽ giật mình rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên một chút.
Hắn thấy Thạch Chí Kiên năm nay cũng chỉ chưa tới hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn Trịnh Thiệu Thu bốn năm tuổi, nhưng câu nói vừa rồi chẳng khác nào ông cụ non.
Tuy nhiên, cho dù là vậy, Hà Quan Xương vẫn không cảm thấy có gì không đúng.
“Nếu lần này Trịnh Thiệu Thu thật sự nổi tiếng, sắp xếp cho hắn một chút, ta chuẩn bị để hắn đảm nhiệm vai chính một bộ phim điện ảnh.” Thạch Chí Kiên đột nhiên nói.
“Để hắn làm nam chính?”
“Đúng vậy, Gia hòa không chỉ có một mình Vương Vũ diễn chính được. Chúng ta nhất định phải bồi dưỡng đại minh tinh của mình.” Thạch Chí Kiên nhìn Trịnh Thiệu Thu vụng về ứng phó truyền thông, lập tức nói.
“Nhưng kỹ năng của hắn… Ta không phải nghi ngờ hắn nhưng nhất định phải tìm được một nhân vật thích hợp với hắn mới được.”
“Ta đã giúp hắn lựa xong nhân vật. Ta sẽ quay bộ phim Sở Lưu Hương của Cổ Long, để hắn diễn vai Sở Lưu Hương. Ta và Cổ Long quen rất thân. Đến lúc đó ta sẽ nói với hắn vài câu về phương diện bản quyền là được.”
Hà Quan Xương giật ình, không ngờ Thạch Chí Kiên lại để mắt đến Trịnh Thiệu Thu như vậy, đồng thời còn giúp hắn sắp xếp xong mọi thứ.