Trong lúc Thạch Chí Kiên đang ký hợp đồng với Triệu Á Chi, bên phía Thiệu thị đèn đuốc sáng trưng. Lão đại Thiệu Nghị Phu vẫn chưa nghỉ ngơi, chờ đợi Chu Độ Văn phản hồi tin tức.
Rất nhanh, cộc cộc cộc.
Có người gấp rút gõ cửa.
“Vào đi.”
Chu Độ Văn chạy vội vào, biểu hiện vừa vội vừa vui.
“Thạch tiên sinh, ta đến để báo tin vui cho ngươi. Buổi chiếu phim đầu tiên của chúng ta đã bán sạch vé, phản ứng của người xem cũng rất tốt. Doanh thu phòng vé sơ bộ của buổi công chiếu hiện tại ước tính là hơn một trăm nghìn.”
Ở thời đại này, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên vượt quá năm mươi nghìn đã là điều phi thường rồi. Nếu vượt qua một trăm, đây chắc chắn là dấu hiệu thành công.
Nghe được tin tức này, ngay cả ông trùm Thiệu lúc nào cũng trầm ổn cũng không nhịn được mà động dung, ánh mắt và đuôi lông mày hiện lên sự vui vẻ.
Chu Độ Văn nhìn mặt mà nói chuyện, tiếp tục báo tin vui: “Ngoài ra ta cũng đã phái người điều tra rõ ràng. Đúng theo như ngươi đã dự đoán, bên phía Gia Hòa đã gian lận. Ngày đầu tiên công chiếu, số tiền bán vé là sáu chục nghìn. Rạp chiếu phim Cửu Long bán hết vé cũng là do bọn hắn bỏ tiền thuê người.”
Ông trùm Thiệu dùng ngón tay gõ bàn. Hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với việc Gia Hòa làm giả số lượng vé bán.
Tối nay, khi hắn nghe nói bên phía Thạch Chí Kiên bán hết vé, hắn cũng có chút hoài nghi, còn bảo Chu Độ Văn đi điều tra cẩn thận. Kết quả đúng như hắn dự đoán.
Thạch Chí Kiên đã sử dụng chiêu thức trước kia của hắn, chẳng có ý tưởng mới gì cả.
“Thiệu tiên sinh, có cần ta vạch trần chuyện này hay không, để truyền thông theo dõi đưa tin?” Chu Độ Văn cẩn thận hiến kế.
Ông trùm Thiệu trừng mắt nhìn hắn một cái: “Vừa rồi ngươi vào như thế nào?”
“Ta gõ cửa mà vào.”
“Đầu của ngươi không bị khe cửa kẹp chứ?”
“Ơ, không có.”
“Vậy tại sao ngươi lại nảy ra chủ ý ngu ngốc như thế?” Ông trùm Thiệu hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ Thạch Chí Kiên chỉ hận đám truyền thông không vây quanh hắn. Ngươi chọc ra chẳng phải giúp hắn làm tuyên truyền miễn phí sao?”
Chu Độ Văn giật mình, vội khom lưng vỗ mặt của mình: “Ai ui, ngươi xem đầu óc của ta kìa? Thiếu chút nữa lại mang đến chuyện tốt cho tên Thạch Chí Kiên kia rồi.”
Ông trùm Thiệu đứng lên, chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Chu Độ Văn, nói: “Tối nay ngươi vất vả rồi, ta cảm thấy rất vui. Nhưng ngày mai ngươi sẽ càng bận rộn hơn, bởi vì ta muốn tổ chức tiệc ăn mừng.”
“Ơ, tiệc ăn mừng?” Chu Độ Văn ngẩn ra.
“Phải.” Ông trùm Thiệu chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đầy sao bên ngoài thật rộng lớn.
“Ta muốn toàn bộ người Hồng Kông đều biết, Thiệu Nghị Phu ta đã thắng Thạch Chí Kiên.”
…
Nhà hàng hải sản Thái Bạch.
Hôm nay, toàn bộ tầng hai của nhà hàng hải sản Thái Bạch đã được Thiệu Nghị Phu bao hết, đặc biệt tổ chức tiệc ăn mừng của phần tiếp theo Đại Túy Hiệp.
Doanh thu phòng vé của bộ phim này trong ngày đầu công chiếu cũng đã được công bố, không phải một trăm nghìn như Chu Độ Văn đã đoán mà là một trăm ba mươi nghìn, gần như gấp đôi doanh thu phòng vé ngày đầu tiên của Thần Thoại.
Với độ nổi tiếng đáng kinh ngạc và lượng fan khổng lồ, bộ phim này đã được chiếu ba lần liên tiếp tại các cụm rạp của Thiệu thị. Tỷ lệ người xem trung bình buổi chiếu đầu tiên là 87,8%, còn buổi chiếu thứ hai và thứ ba là 87,8%.
Phòng vé ngày đầu tiên cao tới một trăm ba mươi nghìn. Chỉ sau mười ngày ra mắt, doanh thu phòng vé của bộ phim này sẽ vượt quá một triệu, thậm chí còn cao hơn Độc Tí Đao.
Ngoài lợi nhuận cao do phòng vé mang lại, điều khiến Thiệu thị càng vui vẻ hơn chính là Thiệu thị đã một lần nữa củng cố được sự thống trị không thể lay chuyển của mình.
Đánh bại Thiệu thị, ngay cả nhất đại kiêu hùng Lục Vân Đào cũng không làm được.
Bây giờ, tên tiểu quỷ Thạch Chí Kiên cũng không làm được.
Tất cả mọi người đều biết ông trùm Thiệu làm người rất keo kiệt, ít khi bày tiệc như thế. Vì thế những người được mời lần này đều vô cùng kinh ngạc, chẳng ai ngờ ông trùm Thiệu lại coi trọng bộ phim này như vậy.
Chỉ có một số ít người biết ông trùm Thiệu coi trọng không phải là bộ phim mà là đối thủ Thạch Chí Kiên.
Thử nghĩ một chút, ông trùm Thiệu cao tuổi, lại tung hoành giới điện ảnh nhiều năm. Nếu tùy tiện bị một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu đánh bại, vậy thì hắn sẽ mất mặt đến cỡ nào?
Cho nên, chủ đề chính của bữa tiệc ăn mừng lần này là tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm.
Ông trùm Thiệu hắn còn chưa có già. Thạch Chí Kiên trước mặt lão nhân gia hắn từ đầu đến cuối chỉ là một tên khốn kiếp.
Lần này tham gia tiệc ăn mừng ngoại trừ cao tầng Thiệu thị, thành viên chủ chốt của đoàn làm phim thì là những ông chủ có quan hệ không tệ với Thiệu thị.
Những công ty đó đều là những công ty nhỏ, bình thường đều dựa vào Thiệu thị để kiếm ăn. Bọn hắn khó có được cơ hội nịnh nọt, lúc này bọn hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.