Cái gì?
Hai chục nghìn?
Gần gấp đôi?
Trần Bưu hít sâu một hơi.
Thời đại này, lương của một công nhân bình thường mới ba trăm đồng. Phải mất năm năm mới gom đủ hai chục nghìn. Bây giờ sư gia Tô chỉ một lần đã kiếm được.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trần Bưu, còn có sự giật mình, lòng hư vinh của sư gia Tô được thỏa mãn đầy đủ.
Hắn lấy ra tờ báo chính là để khoe khoang, muốn Trần Bưu cảm nhận được thực lực và sự may mắn của sư gia Tô hắn.
“Đừng hâm mộ ta. Mặc dù chúng ta có cùng một cái đầu nhưng thứ bên trong lại khác nhau.” Sư gia Tô đắc ý chỉ vào đầu của mình: “Cái của ta gọi là trí tuệ, cái của ngươi gọi là tảng đá.”
Trần Bưu tức giận, nhưng lại không biết vì sao cơn tức giận đó lại không phát ra được.
Lúc trước, hắn và sư gia Tô cũng cùng đến chỗ đó, cùng nghe Thạch Chí Kiên kêu gọi đầu tư nhưng hắn lại không đầu tư.
Trần Bưu vẫn cho rằng mình là người luyện võ, có định lực, không giống như tên khốn sư gia Tô dễ dàng bị người ta mê hoặc mà bị mắc lừa.
Nhưng bây giờ hắn mới biết được có đôi khi định lực quá cao cũng không tốt
Sư gia Tô không tiếp tục để ý tên khốn Trần Bưu đang nghẹn họng nữa.
Hắn lôi cái hộp mà mình cất kỹ dưới gầm giường ra, bên trong có giấy chứng nhận đầu tư, cẩn thận dùng khăn tay gói lại.
“Tối nay toàn bộ nhờ ngươi hết.” Sư gia Tô nhe răng trợn mắt vỗ vỗ cái khăn tay, sau đó chỉnh lại tóc tai, thay quần áo, “trang điểm lộng lẫy” cho bản thân, lại còn xịt nước hoa của Pháp, lúc này hắn mới nghênh ngang bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn vẫn không quên nói với Trần Bưu mắt trợn tròn: “Tối nay ta không ăn cơm ở nhà. Nếu Đới tiểu thư có hỏi, ngươi nói ta bị đau bụng, đi khám bác sĩ rồi.”
Sư gia Tô nói xong, quay người bước ra ngoài. Vừa ra đến cửa phòng khách, hắn thiếu chút nữa đụng phải Linh tỷ.
“Muốn chết à, sư gia Tô. Ngươi ăn mặc như vậy đi đâu thế?” Linh tỷ đang gặm quả táo, kinh ngạc nhìn sư gia Tô mặc vest thắt cà vạt, tinh thần phấn chấn.
Tiêu chuẩn của sư gia Tô cho đến nay thấp nhất đều là trường sam, quạt xếp, lấm la lấm lét, cực kỳ hèn mọn, nhưng bây giờ lại…
Sư gia Tô dùng ánh mắt khinh thường đánh giá Linh tỷ một chút. Hơn ba mươi tuổi, hoa tàn ít bướm, đường sam đường khố, nhìn sao cũng không ra được một chút phong vận, cũng không biết tại sao trước đó hắn lại coi trọng nàng, chẳng lẽ mắt hắn bị mù?
Điều làm cho sư gia Tô khó mà tiếp nhận chính là lần trước hắn lại muốn “bum bum” với Linh tỷ ở biệt thự lớn, dâng trinh tiết mà hắn đã giữ gìn hơn ba mươi năm cho Linh tỷ nhưng cuối cùng lại bị Linh tỷ từ chối.
Từ chối lại tốt.
Sư gia Tô ta không thèm.
Ta sắp trở thành người giàu có rồi.
Năm chục nghìn biến thành bảy chục nghìn, rất nhanh có thể mua được nhà ở, rốt cuộc không cần ăn nhờ ở đậu nữa.
Linh tỷ ngươi tiếp tục làm người hầu đi.
Nghe Linh tỷ hỏi, sư gia Tô hừ một tiếng: “Ta làm gì liên quan đến ngươi sao? Ngươi đấy, ngày nào cũng chỉ biết ăn táo. Ngươi cho rằng ăn táo thì có thể giúp cho mình đẹp hơn à?”
“Sư gia Tô, ngươi nói vậy là có ý gì? Bị điên à?”
“Có ý gì? Sư gia Tô ta sắp có tiền rồi, cũng sắp mua được nhà. Đến lúc đó ta sẽ dọn ra ngoài. Cho nên trong lòng ta vui đấy, được không?” Sư gia Tô dùng thái độ kiêu căng nhìn Linh tỷ.
Linh tỷ giật mình, không gặm táo nữa, mở to mắt nhìn chằm chằm sư gia Tô: “Ngươi đang kể truyện cười à? Ngươi có thể mua được nhà?”
Cho đến nay, sở dĩ Linh tỷ không chịu tiến một bước phát triển quan hệ với sư gia Tô cũng bởi vì hắn là quỷ nghèo, không mua nổi nhà. Nhưng bây giờ…
“Sao, ngươi không tin?” Sư gia Tô lấy giấy chứng nhận đầu tư của mình ra, cho Linh tỷ nhìn một chút: “Có biết bây giờ ta đi đâu không? Đến khách sạn Peninsula. Ngươi có biết khách sạn Peninsula là ở đâu không? Là nơi mà chỉ kẻ có tiền mới đến được.”
Linh tỷ cảm thấy choáng váng. Nàng cũng có đọc qua tin tức nhưng nàng không ngờ tên khốn sư gia Tô cũng là người đầu tư vào Thần Thoại.
Nghe nói bộ phim Thần Thoại đã đạt doanh thu hai triệu đô la Hồng Kông. Tên khốn sư gia Tô chẳng phải sẽ phát tài sao?
Trong lúc Linh tỷ đang muốn nịnh nọt sư gia Tô, nàng phát hiện sư gia Tô đã xụ mặt, khinh thường quan tâm đến nàng, nghênh ngang rời đi.
Trước kia ngươi tỏ ra xa cách ta, bây giờ ta đã cao đến mức ngươi không thể với tới.
…
Khách sạn Peninsula tối nay được giăng đèn kết hoa rực rỡ.
Hội trường có sức chứa hàng nghìn người đã được trang trí mới.
Bên ngoài khách sạn, nhiều vị khách không biết chuyện gì đang xảy ra, ở một bên thì thầm bàn tán.
Bên ngoài khách sạn.
Một chiếc xe kéo dừng lại, người kéo xe kéo ướt đẫm mồ hôi đậu trước cửa, sau đó giũ chiếc khăn trắng, lau mặt, quàng khăn quanh cổ rồi bước vào trong khách sạn.