Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 632 - Chương 632. Bùng Nổ Doanh Thu

Chương 632. Bùng nổ doanh thu
Chương 632. Bùng nổ doanh thu

Mười lăm ngày sau, doanh thu phòng vé một ngày của Thần Thoại rốt cuộc đột phá hai trăm nghìn.

Hai trăm nghìn.

Tổng vốn đầu tư cho một bộ phim lớn ở thời đại này chẳng qua cũng chỉ có hai trăm nghìn.

Điều này có nghĩa là Gia Hòa đã thu hồi vốn đầu tư chỉ trong một ngày bán vé.

Chưa kể, doanh thu phòng vé một ngày hai trăm nghìn đô la Hồng Kông còn phá kỷ lục doanh thu phòng vé một ngày cao nhất ở Châu Á.

Trước đó, người giữ kỷ lục phòng vé một ngày cao nhất ở Châu Á là Thung Lũng Sấm Sét, bộ phim về đề tài 007 thứ năm do Sean Connery đóng chính vào năm 1967 có doanh thu phòng vé một ngày là 197.000 đô la Hồng Kông

Khi tấm áp phích tượng binh mã cập nhật doanh thu phòng vé lên hai trăm nghìn, người hâm mộ điện ảnh trên khắp Hồng Kông đã reo hò và ăn mừng, thậm chí một số người còn đốt pháo trên đường phố, giống như tết Nguyên Đán!

Từ đó…

Thần Thoại của Gia Hòa mới ra rạp được nửa tháng, tổng doanh thu phòng vé ở Hồng Kông đã lên tới hai triệu!

Bùng nổ.

Nổ.

Nên biết rằng, bộ phim Độc Tí Đao có doanh thu phòng vé hơn một triệu phải mất trọn hai tháng để đạt được mốc một triệu đó.

Nhưng Thần Thoại càng thêm điên cuồng, chỉ dùng nửa tháng đã đột phá hai triệu.

Đây không phải kỳ tích thì là cái gì?

Lúc này, đừng nói là Hồng Kông, ngay cả châu Á và thậm chí là Hollywood đều biết về điều kỳ diệu này.

Lần đầu tiên, Hòn Ngọc Viễn Đông Hồng Kông đã gây chấn động thế giới với bộ phim ra đời trước hai mươi năm.

Cùng lúc đó.

Ông trùm Thiệu, Lợi Triệu Thiên, Lý Giai Thành đều nhìn chằm chằm vào tấm áp phích doanh thu phòng vé do Thạch Chí Kiên vẽ.

Số lượng trên áp phích đỏ tươi, vô cùng bắt mắt, nhưng lại vô cùng chói mắt.

Ngay khi mọi người đang suy đoán Thạch Chí Kiến sẽ làm gì tiếp theo, phong cách của tấm áp phích đột nhiên thay đổi.

“Một lời hứa trị giá hàng nghìn đô la, khoản đầu tư sẽ thành hiện thực! Chúng ta chân thành mời những nhà đầu tư đến khách sạn Peninsula.”

Với việc công khai lời hứa “trao đổi đầu tư” của Thạch Chí Kiên, Hồng Kông vốn nóng bỏng một lần nữa lại nổi lên sóng gió.

Đặc biệt là những người đã đầu tư tài sản của mình vào Thần Thoại, bọn hắn đều rất hào hứng.

Những ngày tháng trước đó, không ai biết bọn hắn đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ.

Bao nhiêu người thân, bạn bè coi bọn hắn như những kẻ ngốc bị lừa.

“Ngươi thảm rồi. Đầu tư của ngươi nhất định là đã bị nhúng nước.”

“Ngươi bị lừa rồi. Bọn hắn đã lừa sạch tiền của ngươi.”

“Ngươi muốn tiền đến điên rồi sao, tự dưng đi đầu tư vào Thần Thoại.”

Đúng vậy, bọn hắn đã đưa ra quyết định một cách bất chợt vào lúc đó.

Bọn hắn có thể là công nhân nhà máy, người kéo xe hoặc người bán báo đường phố.

Đương nhiên, nhiều nhất là tầng lớp văn phòng, còn có người giống như sư gia Tô.

Biệt thự Đới thị.

Hồng hộc, hồng hộc.

Trong phòng ngủ, Trần Bưu đang chăm chỉ chống đẩy, dùng ngón tay đỡ cơ thể lên xuống.

Trên giường bên cạnh, sư gia Tô đọc tờ báo trên tay với vẻ không thể tin được.

Tách!

Một giọt nước mắt rơi xuống tờ báo.

“Một lời hứa trị giá hàng nghìn đô la, khoản đầu tư sẽ thành hiện thực! Chúng ta chân thành mời những nhà đầu tư đến khách sạn Peninsula.”

Chẳng biết tại sao, khi đọc những hàng chữ này, sư gia Tô đã khóc.

Đã bao nhiêu ngày hắn bị Đới Phượng Ny châm chọc, chế giễu, nói đầu óc của hắn bị nhúng nước, đi đầu tư vào phim của Thạch Chí Kiên.

Bị nữ nhân chế giễu thì cũng thôi đi, hắn còn bị tên khốn Trần Bưu châm chọc, nói lần này hắn nhất định xong đời.

“Ha ha, bây giờ xem ai mới là người xong đời?” Khóe mắt sư gia Tô rơi xuống nước mắt, nhưng rồi không nhịn được mà cười ha hả.

Trần Bưu đang chống đẩy mồ hôi đầm đìa trên mặt đất nhìn sư gia Tô nổi điên vừa khóc vừa cười, không hiểu cho lắm: “Ngươi làm cái quái gì thế? Bị điên à?”

Thấy Trần Bưu hỏi mình, sư gia Tô khống chế lại cảm xúc, điều chỉnh nét mặt rồi cầm tờ báo bước đến chỗ Trần Bưu.

Sư gia Tô chắp tay sau lưng, tư thái lão đại từ trên cao nhìn xuống Trần Bưu, khinh thường nói: “Luyện cơ bắp lớn thì được gì? Làm người là phải biết động não.”

Trần Bưu như phát mộng, không rõ sư gia Tô ăn trúng cái gì dám dạy hắn như vậy.

Trần Bưu đứng dậy, hoạt động cơ thể một chút, toàn thân phát ra âm thanh răng rắc của xương khớp rồi mới nhìn sư gia Tô: “Ngươi nói vậy là sao?”

Sư gia Tô cười nhạo một tiếng, đưa tờ báo cho đối phương: “Có biết chữ không? Tự ngươi xem đi.”

Trần Bưu tiếp nhận tờ báo. Sau khi đọc xong, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn sư gia Tô: “Thạch Chí Kiên trả tiền cho các ngươi?”

Sư gia Tô đoạt lấy tờ báo, đắc ý nói: “Ta đầu tư, hắn trả tiền là chuyện rất bình thường mà.”

“Ngươi kiếm được bao nhiêu?”

“Không nhiều. Ta đầu tư năm chục nghìn, dựa theo tình huống bán vé mấy ngày qua, tối thiểu nhất cũng kiếm được hai chục nghìn.”

Hết chương 632.
Bình Luận (0)
Comment