Trường Giang Thực Nghiệp.
Lý Giai Thành cũng nhìn tờ báo trong tay.
Trang Gia Tuấn ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng: “Xem ra phim của Thạch Chí Kiên đang có dấu hiệu bùng nổ.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Không ngờ ngay cả Thiệu thị cũng không ép được hắn.”
Lý Giai Thành thở ra một hơi thật dài, thả tờ báo trong tay xuống, tháo mắt kính dùng tay xoa mi tâm, biểu hiện vô cùng mệt mỏi.
“Nhưng anh rể ngươi không cần lo lắng, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu. Nghe nói lượng vé bán ra của Gia Hòa không bằng một nửa của Thiệu thị.”
Lý Giai Thành mở mắt ra: “Ta không phải lo lắng lượng vé bán ra ngày đầu tiên của Gia Hòa, mà là lo lắng về sau. Lo lắng Thạch Chí Kiên sẽ mượn gió đông này, thế như chẻ tre.”
….
Chạng vạng tối.
“Này, Long chân thọt, cho ta một tờ báo.”
Long chân thọt rút một tờ báo đưa cho một vị khách quen.
“Tại sao trong tờ báo đều là khen ngợi bộ phim Thần Thoại của Gia Hòa thế nhỉ? Chẳng lẽ bộ phim này thực sự hay đến như vậy sao?”
“Đúng vậy, tờ báo của ta cũng thế, nói đây là bộ phim xuyên không đầu tiên.”
Mọi người tụ cùng một chỗ vừa hút thuốc vừa bàn tán ầm ĩ.
“Nếu không tối nay chúng ta mua vé xem thử như thế nào?”
“Vợ của ta xem tối hôm qua, nàng ấy nói hay lắm.”
“Vậy thì phải đi xem rồi.”
Lúc này.
“Này, Long chân thọt, ngươi làm cái gì thế?” Mọi người cùng nhau nhìn về phía ông chủ sạp báo Long chân thọt.
Long chân thọt đang khập khiễng thu dọn sạp hàng.
“Long chân thọt, ngươi không bán nữa sao?”
“Ngươi dọn hàng sớm như vậy, không định kiếm tiền à?”
Long chân thọt vừa thu dọn sạp hàng vừa nói với mọi người: “Tiền vĩnh viễn kiếm không hết. Tối nay ta phải dẫn vợ coi đi coi Thần Thoại rồi.”
…
Sách lược của Thạch Chí Kiên đã thành công.
Phương thức tuyên truyền ở thời đại này thực ra rất truyền thống, ngoại trừ báo chí và tạp chí định kỳ, phương thức tuyên truyền lớn nhất chính là truyền miệng!
Thạch Chí Kiên dùng tiền thuê rất nhiều người đi xem phim.
Mấy ngày qua, bọn hắn đều ôm tâm lý chiếm tiện nghi, nhưng sau khi bọn hắn xem phim xong, tất cả đều bị cảm động.
Bọn hắn đều là người thô kệch, không có văn hóa, nhưng bọn hắn biết phân biệt phim hay phim dở.
Phim hay khiến người ta cảm động, xem rồi còn muốn xem nữa.
Phim dở xem cũng không muốn xem lại lần thứ hai.
Cho nên, những người này đã xem lần đầu, lại chủ động bỏ tiền đi xem phim lần thứ hai.
Xem xong lại cảm thấy nghiện, lại rủ bạn bè người thân đi xem lần thứ ba.
Thời đại này thiếu giải trí khiến người ta coi việc xem phim là một thú vui lớn. Kiếp trước nhiều người có thể xem phim hai ba lần, nhưng người ở thời đại này càng tinh tường hơn, có thể xem năm lần, sáu lần, bảy tám lần!
Sau khi xem xong sẽ có truyền miệng.
Một chữ, thích.
Lời đồn truyền miệng lan rộng, ngày càng có nhiều người xem buổi biểu diễn.
Từ ngày thứ ba trở đi, phòng vé của Gia Hòa bắt đầu phản công, doanh thu phòng vé trong một ngày lên tới một trăm nghìn.
Để ăn mừng thành tích lịch sử này, Thạch Chí Kiên đã tự tay vẽ áp phích quảng cáo trên Minh Báo.
Trên áp phích.
Chính giữa áp phích là tượng binh mã uy phong lẫm lẫm.
Bên trên có ba chữ to “một trăm nghìn”.
Bên dưới có một hàng chữ: “Cảm ơn tất cả người dân Hồng Kông đã quan tâm đến Gia Hòa. Chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực để Thần Thoại phá kỷ lục.”
Tấm áp phích do Thạch Chí Kiên vẽ bằng tay giống như một quả bom ngay lập tức làm nổ tung toàn bộ Hồng Kông.
Con người ở thời đại này rất ngây thơ. Thạch Chí Kiên đã sử dụng những chiêu trò mà kiếp trước mình đã sử dụng một cách trơ trẽn, khiến tất cả người dân Hồng Kông phải quan tâm về doanh thu phòng vé kỷ lục của Thần Thoại.
“Thêm chút lửa cho Thần Thoại.”
“Một lần nữa mua vé ủng hộ Thần Thoại.”
“Chúng ta, người dân Hồng Kông, phải tạo ra kỷ lục của riêng mình!”
Fan hâm mộ vô cùng điên cuồng.
Đặc biệt trong thời đại thiếu tính giải trí như hiện nay, sự ra đời của một bộ phim phi thường thường không thể tách rời khỏi những fan cuồng này.
Với sự ủng hộ của những người hâm mộ cuồng nhiệt, doanh thu phòng vé của Thần Thoại ngày càng bùng nổ và tăng cao.
Số liệu phòng vé trên áp phích thay đổi mỗi ngày.
Một trăm mười ngàn!
Một trăm hai mươi nghìn!
Một trăm ba mươi nghìn!
Trực tiếp đuổi kịp Thiệu thị.
Một trăm bốn mươi nghìn!
Trực tiếp đè bẹp Thiệu thị, doanh thu phòng vé của Thiệu thị tuột dốc, chỉ đạt sáu mươi nghìn.
Một trăm năm mươi nghìn!
Một trăm sáu mươi nghìn!
Một trăm bảy mươi nghìn!
….
Rất nhiều người bắt đầu mất đi hứng thú làm việc, mọi người dần quan tâm đến việc phòng vé của Thần Thoại có thể phá vỡ kỷ lục phòng vé ngày hôm qua hay không.
Cùng lúc đó, lượng tiêu thụ của Minh Báo khi đăng áp phích phòng vé cũng tăng lên rất nhiều.
Mọi người mua Minh Báo mỗi ngày, điều đầu tiên mà bọn hắn làm là lật xem số lượng phòng vé của bộ phim Thần Thoại có thay đổi hay không.
Theo lời của một người nổi tiếng nói: “Trong thời kỳ này, toàn bộ Hồng Kông dường như bị chiếm hữu bởi một linh hồn tà ác!”