Quan trọng hơn là trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ, một đống tiền mặt được chất cao như ngọn núi.
Các tờ tiền được xếp chồng lên nhau như kim tự tháp, thật ngoạn mục!
Lúc này, đừng nói là quản lý đại sảnh đằng sau sư gia Tô, ngay cả sư gia Tô cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Đây mà là hội trường sao? Rõ ràng là núi vàng.
Người có mặt rất nhiều nhưng trật tự cũng rất tốt.
Sư gia Tô bước vào hội trường, lập tức phát hiện rất nhiều gương mặt quen. Nếu hắn nhớ không lầm, tất cả mọi người đều cùng nhau tham gia đại hội kêu gọi đầu tư, không ngờ bao nhiêu tháng không gặp, mọi người lại gặp nhau lần nữa.
“Chào ngươi, chào ngươi.”
“Hân hạnh, hân hạnh.”
Sư gia Tô khách sáo chắp tay với mọi người.
Mọi người cùng nhau chào hỏi hắn.
“Đúng rồi, người anh em này, ngươi đầu tư bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, chỉ ba ngàn thôi.”
“Ba ngàn, ta đầu tư năm ngàn.”
“Chúc mừng. Ngươi đầu tư năm ngàn, lần này ngươi phát tài rồi.”
“Đúng vậy, ít nhất cũng kiếm được hai ngàn.”
“Chậc chậc, ngon quá, thật sự hâm mộ muốn chết.”
Mọi người lập tức nịnh nọt người đã đầu tư năm ngàn.
Sư gia Tô nghe xong, tinh thần không khỏi phấn chấn, giống như khổng tước già giang cánh muốn khoe khoang một chút.
Hắn che miệng ho khan hai tiếng, thuận lợi thu hút ánh mắt của mọi người.
Sư gia Tô đầu tiên là ôm quyền với người đã đầu tư năm ngàn: “Chúc mừng, thật đáng chúc mừng. Ánh mắt của ngươi quả nhiên rất tốt, dám đầu tư năm ngàn.”
Người kia kiêu ngạo nói: “Ngại quá, ta cũng chỉ cả gan đánh cược một lần.” Ngoài miệng thì hắn nói như vậy, nhưng trên mặt lại đầy đắc ý: “Ta không biết người anh em này đầu tư bao nhiêu?”
“Ta?” Sư gia Tô chờ đợi chính là câu này.
Đợi đến khi tất cả đều nhìn mình, lúc này sư gia Tô mới thở dài một tiếng: “Hổ thẹn, hổ thẹn. Ta đầu tư không nhiều, chỉ có năm chục ngàn.”
Oành một tiếng.
Hiện trường im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn thẳng vào sư gia Tô.
Đột nhiên có người nói: “Là hắn, chính là hắn. Hắn là người đã đầu tư nhiều nhất.”
“Giỏi quá.”
“Mắt sáng như đuốc! Ánh mắt thật sự độc đáo.”
Người chung quanh khen không dứt miệng, khiến sư gia Tô hồn bay lên trời.
Đúng lúc này.
Có người hô to: “Mọi người chú ý. Đại hội sắp bắt đầu rồi.”
…
Hiện trường đại hội Thần Thoại.
Trang Gia Tuấn râu ria xồm xoàm, cải trang đứng một góc hẻo lánh trong hội trường.
Lần này hắn đến giúp anh rể Lý Giai Thành nghe ngóng tin tức.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Người kia lén lén lút lút, thiếu chút nữa đụng phải Trang Gia Tuấn.
“Ngươi là Winzerton?” Trang Gia Tuấn hỏi.
Winzerton giật mình, vội sờ râu dán của mình. Hắn ăn mặc như vậy cũng có người nhìn ra sao?
“Ngươi là Trang Gia Tuấn Trang thiếu?” Winzerton cũng nhận ra đối phương.
Cả hai nhìn thoáng qua bộ râu của đối phương.
Cảm thấy xấu hổ.
“Ông chủ Ôn, ngươi đến đây là…”
“Trang thiếu, ngươi đến đây làm gì?”
Hai người nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra.
Trang Gia Tuấn đến tìm hiểu tin tức giúp Lý Giai Thành.
Tương tự, Winzerton đến giúp Lợi Triệu Thiên dò xét tin tức.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói thêm gì nữa.
“Theo ông chủ Ôn, lần này Thạch Chí Kiên phát tiền hay là xoay vòng tiền?”
Winzerton cười lạnh: “Còn phải nói sao? Hắn muốn gom năm chục triệu trong vòng một tháng, bây giờ nửa tháng đã trôi qua, nếu hôm nay không xoay tiền, hắn sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Vậy ngươi cho rằng hắn có thể gom được bao nhiêu?”
Winzerton nhìn lướt qua hiện trường: “Ngươi nhìn những người kia đi, mặt người nào cũng viết chữ ngu xuẩn, tham lam. Nếu ta đoán không lầm, lần này Thạch Chí Kiên tối thiểu nhất cũng có thể gom được ba triệu.”
“Ba triệu coi như không tệ rồi, mặc dù hắn vẫn còn cách năm chục triệu một khoảng cách lớn.” Trang Gia Tuấn cười khẩy.
Winzerton gật đầu tán đồng: “Ngươi nhìn những người kia đi, là loại người như thế nào? Thậm chí còn có người kéo xe kéo. Thạch Chí Kiên đúng là không biết ăn kiêng, tốt xấu gì cũng ăn sạch.”
Trang Gia Tuấn cũng cười nhạo: “Đúng vậy, nếu đổi lại là ta, ta sẽ đi tìm những kẻ có tiền, nào coi trọng những tên quỷ nghèo đó.”
Trang Gia Tuấn và Winzerton tỏ ra khinh thường. Theo như bọn hắn nghĩ, mặc kệ là Lý Giai Thành hay là Lợi Triệu Thiên, cả hai đều có chút chuyện nhỏ hóa thành to.
Cho dù Thạch Chí Kiên có lợi hại đến cỡ nào, chẳng lẽ còn có thể kiếm được một núi vàng từ trên người những tên quỷ nghèo đó hay sao?
Đúng lúc này, có người kêu: “Mọi người chú ý, đại hội lập tức bắt đầu.”
…
Ánh đèn chung quanh lập tức ảm đạm xuống.
Một chùm ánh sáng chiếu xuống sân khấu, chiếu lên chồng tiền mặt kim tự tháp, khiến mọi người một lần nữa cảm nhận được mị lực của kim tiền.
Tất cả mọi người yên tĩnh lại, lẳng lặng nhìn lên sân khấu.
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân truyền đến.
Tiết tấu chậm chạp.
Chắc chắn, mạnh mẽ.