Một người từ mép sân khấu bước ra.
Hắn mặc một bộ vest màu trắng, tóc chải ngược, mang giày da sáng bóng.
Mọi người đều biết hắn, là ông chủ lớn của công ty Thần Thoại, cũng là người đang quát tháo phong vân Hồng Kông hiện tại, Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bước đến chính giữa sân khấu, đứng trước micro, đối mặt với mọi người.
“Alo, alo, alo.” Hắn đưa tay gõ gõ vào micro, thử âm thanh một chút.
“Ta cảm thấy rất vui khi được gặp mọi người một lần nữa.”
“Đồng thời ta cũng cảm ơn mọi người đã tin tưởng Thần Thoại, tin tưởng ta cho đến tận lúc này.”
“Chắc hẳn trước khi đến nơi này, các vị cũng biết hôm nay sẽ làm chuyện gì. Không sai, chính là phát tiền.”
Mọi người bên dưới không khỏi vui mừng.
Thạch Chí Kiên nghiêng người, chỉ vào chồng tiền mặt trên bàn: “Các ngươi không cần hoài nghi. Tất cả đều là của các ngươi.”
“Hoan hô.” Những người bên dưới lập tức reo hò.
Bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
“Chúng ta sắp phát tài rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta sắp sửa được nhận tiền rồi.”
Thạch Chí Kiên đưa tay ra hiệu mọi người yên tĩnh lại. Chờ đến khi bầu không khí thật sự yên tĩnh, hắn mới nói: “Bây giờ ta mời mọi người xếp thành hàng có thứ tự, lấy giấy chứng nhận đầu tư của mình ra rồi đến đây nhận tiền.”
“Sao?” Trang Gia Tuấn và Winzerton đều nhìn nhau: “Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn không phải tiếp tục thu hút đầu tư sao? Tại sao hắn lại phát tiền thật thế?”
Cả hai nhìn những người có mặt đang dựa theo sự sắp xếp, lập tức xếp thành mười hàng, bắt đầu nhận tiền đầu tư của mình.
“Đinh Tam Hỏa, đầu tư năm trăm đô la, cả gốc lẫn lãi bảy trăm đô la.”
“Trương A Bỉnh, đầu tư một nghìn, cả gốc lẫn lãi một nghìn bốn trăm đô la.”
Từng người nhận tiền đều sẽ được gọi tên. Đầu tư bao nhiêu, lợi nhuận bao nhiêu đều rõ ràng.
Mọi người vô cùng kích động, nhất là sư gia Tô, tinh thần căng cứng. Hắn là người đầu tư nhiều nhất.
Năm chục nghìn kiếm hai chục nghìn.
Lát nữa còn không hù chết đám khốn kia sao?
…
Một lát sau.
“Tô Vượng Tài.”
Sư gia Tô ngơ ngác một chút, lập tức kịp phản ứng. Đang gọi hắn sao?
Hắn làm công ở nhà họ Đới từ lâu, suốt ngày bị người ta gọi là sư gia Tô, thiếu chút nữa hắn quên mất tên thật của mình là Vượng Tài.
“Có đây.” Sư gia Tô vội chạy lên trên, trên đường còn sờ râu vẫn còn dính trên miệng của mình.
….
Cách đó không xa, Trang Gia Tuấn và Winzerton cùng nhìn sư gia Tô, chỉ cảm thấy hắn rất quen mặt, rồi lại nhìn bộ râu mà sư gia Tô dán, là “cùng loại” với bọn hắn.
Lúng túng thật.
Ngay cả râu cũng giống nhau.
“Khụ khụ, tên gia hỏa này không phải là người làm bên cạnh Đới Phượng Ny sư gia Tô sao?”
“Không phải hắn thì còn là ai nữa chứ? Ngươi cho rằng hắn dán râu thì chúng ta không nhận ra hắn sao?”
“Ngớ ngẩn.”
“Ngu ngốc.”
…
Sư gia Tô bước lên phía trước: “Ta là Tô Vượng Tài.”
“Giấy chứng nhận đầu tư đâu?”
“Ở đây.”
Sư gia Tô vội vàng lấy giấy đầu tư trong túi áo ra, đưa lên.
Người kia nhận lấy tờ giấy, phân biệt một chút rồi bắt đầu tính bàn tính.
Cùng lúc đó, bên cạnh có người đưa tiền qua, là bảy xấp đô la Hồng Kông mới tinh.
Sư gia Tô nhận lấy xấp tiền.
Có người hô to: “Tô Vượng Tài, đầu tư năm chục nghìn, cả gốc lẫn lãi bảy chục nghìn.”
“Ồ, thật khó lường.”
“Đầu tư năm chục nghìn?”
“Trời ơi, kiếm được hai chục nghìn.”
Chung quanh truyền đến tiếng kinh hô.
Vô số người kinh ngạc nhìn sư gia Tô, ánh mắt lộ ra sự hâm mộ và ghen ghét.
Sư gia Tô lim dim mắt, lắng nghe những tiếng thét chói tai rồi mở to mắt nhìn những người đang hâm mộ và ghen tỵ, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng.
“Xin nhường, xin nhường.” Sư gia Tô giơ cao xấp tiền mặt trong tay, giống như nguyên thủ quốc gia ra hiệu cho mọi người.
Trong lúc sư gia Tô đang khoe khoang với mọi người, lòng hư vinh của hắn không ngừng bành trướng, một người lịch sự bước đến mời hắn: “Xin chào, Tô tiên sinh. Ta là nhân viên của công ty Thần Thoại. Bởi vì ngươi là người đầu tư hơn mười nghìn, chúng ta đã đặt món ăn cao cấp cho ngươi. Mời sang bên này.”
Sư gia Tô ngây ra một lúc rồi nhìn xấp tiền trong tay mình. Hắn đích thật là khách đầu tư hơn mười nghìn cao cấp.
Sư gia Tô lại nhìn về phía cánh cửa kia, chỉ thấy không ngừng có người áo mũ chỉnh tề được dẫn vào.
“Các ngươi đây là…”
“Ngươi qua đó sẽ biết.”
Sư gia Tô gật đầu. Nếu người khác đã dám vào, hắn sợ cái gì chứ?
Hơn nữa, nếu người của Thần Thoại muốn cướp tiền, bọn hắn hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy, cứ đoạt trực tiếp không phải tốt hơn sao?
Sư gia Tô dưới sự hướng dẫn của người kia bước đến cánh cửa đó.
Cách đó không xa, Trang Gia Tuấn và Winzerton không nhịn được, vội vàng đuổi theo.
Bọn hắn cảm thấy hiếu kỳ.
Bên trong cánh cửa kia rốt cuộc có cái gì?