“A Kiên, ta đến chúc mừng lễ động thổ của ngươi, ngươi không ngại chứ?” Hoắc lão đại mỉm cười tiến lên.
Thạch Chí Kiên vội vàng tiến lên: “Làm sao có chuyện ngại chứ? Hoắc bá bá có thể nể mặt như vậy, ta cầu còn không được.”
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn nhìn thoáng qua Hoắc đại thiếu đi theo bên cạnh: “Hoắc thiếu, tốt xấu gì ngươi cũng là đối tác của công ty bất động sản. Sáng sớm ngươi không giúp ta thu xếp hoạt động, lại lười biếng lúc này mới đến?”
Giọng điệu của Thạch Chí Kiên tràn ngập sự trách cứ. Hoắc đại thiếu cũng ngại, dùng tay gãi đầu: ‘Ta cũng muốn đến sớm nhưng mà…” Nói xong, hắn nhìn qua Hoắc lão đại.
Trong lòng Hoắc lão đại cảm thấy rất vui.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, có đôi khi chỉ một câu đã chỉ ra rất nhiều thứ.
Hoắc lão đại đích thân đến chúc mừng là đang nhận lỗi với Thạch Chí Kiên.
Một câu “đối tác” của Thạch Chí Kiên đã tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, đồng thời công nhập nhà họ Hoắc đã gia nhập liên minh,
Dù sao nhà họ Hoắc rất có kinh nghiệm trong vấn đề kinh doanh bất động sản. Rất nhiều khía cạnh Thạch Chí Kiên cần phải nhờ đến sự hỗ trợ của nhà họ Hoắc.
“Ta bảo hắn đi cùng ta là để chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn. Vì thế chúng ta mới đến muộn. Có ai không, mau mang quà đến đây.”
Lập tức, hai nam nhân vạm vỡ cùng nhau tiến lên, vác một thứ trùm vải đỏ trên vai, không biết là cái gì.
“A Kiên, ngươi xem có thích hay không?”
Thạch Chí Kiên tiến lên, đưa tay xốc tấm vải đỏ, chỉ thấy một con trâu vàng ngẩng đầu ưỡn ngực xuất hiện trước mặt mọi người.
Con trâu vàng to bằng một con heo con, phát sáng rạng rỡ, vô cùng nặng, phải hai người nâng mới được.
“Ồ, là một con trâu vàng.”
“Trâu vàng thật lớn.”
Những người chung quanh không khỏi sợ hãi.
Ngay cả Hào cà thọt cũng không nhịn được mà giật mình.
Hắn tặng cho Thạch Chí Kiên một tượng thổ địa bằng vàng, không ngờ Hoắc lão đại lại càng hào phóng hơn, tặng thẳng một con kim ngưu.
“Hoắc bá bá, món quà của ngươi quá quý giá, ta không thể nhận được.”
Hoắc lão đại nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thạch Chí Kiên, nở nụ cười: “Ngươi biết tâm ý của ta mà. Mấy ngày qua vất vả cho ngươi rồi, đây cũng xem như sự bù đắp của ta đối với ngươi. Một con trâu vàng trị giá tám trăm tám mươi tám nghìn đô la, ngụ ý vênh váo trùng thiên, một đường phát tài.”
Nói xong, hắn xích lại gần lỗ tai của Thạch Chí Kiên: “Ngươi không nhận, ta sẽ cho rằng ngươi vẫn còn đang giận ta.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, vung tay lên: “Có ai không, mau mang cái con vênh váo trùng thiên này đi.”
…
Thạch Chí Kiên vừa chào hỏi Hoắc lão đại xong, Từ lão thái gia đã run rẩy cùng với Từ tam thiếu bước đến.
Thạch Chí Kiên bước lên dìu hắn.
Sức khỏe của Từ lão thái gia không tốt. Vị lão đại này có thể kéo cơ thể bệnh hoạn của mình đến đây để chúc mừng hắn, so với cái gì cũng đều mạnh hơn. Thậm chí không cần nói một câu cũng có thể hiểu được hết thảy.
Nhưng Từ lão thái gia vẫn run rẩy nắm chặt tay Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ta đã giao công ty xây dựng cho Thế Huân. Sau này hắn đi theo ngươi.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Ngươi hãy cố gắng dạy hắn làm việc. Nếu hắn không nghe lời, ngươi cứ gọi điện thoại cho ta, ta sẽ dạy hắn giúp ngươi. Khụ khụ khụ, ngươi nhất định phải giám sát hắn thật kỹ, đừng để hắn gây chuyện thị phi.”
Từ Thế Huân bên cạnh mở to mắt: “Cha này, ta so với hắn không tốt hơn sao? Ta là lão đại của hắn, phải là ta dạy hắn làm việc mới đúng chứ.”
Từ lão thái gia trừng con trai: “Ngươi dạy hắn cái gì? Dạy hắn tán gái à?”
Lão gia tử vẫn rất tân thời, ngay cả tán gái cũng biết.
Từ Thế Huân lập tức im lặng. Đối mặt với đả kích của lão gia tử, hắn chỉ có thể nhận thua.
Từ lão thái gia quát con trai xong, lại quay sang nói với Thạch Chí Kiên: “Được rồi, ta cũng không nhiều lời. Ta có quà cho ngươi. Mau mang quà lên.”
Chỉ thấy có hai nam nhân vạm vỡ mang đến một vật, bên trên cũng trùm vải đỏ.
Thạch Chí Kiên khẽ giật mình: “Không phải là trâu vàng, heo vàng, chó vàng nữa đấy chứ?”
Từ lão thái gia ho khan vài tiếng: “Ta không tục khí như vậy đâu. Ngươi mở ra xem đi.”
Thạch Chí Kiên tiến lên dỡ tấm vải đỏ ra. Một tượng Quan Âm phỉ thúy xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ồ, tượng Quan Âm đẹp quá.”
“Tượng phỉ thúy lớn thật, tay nghề thật sự tinh xảo.”
Mọi người tán thưởng không dứt.
Thạch Chí Kiên quá kinh ngạc trước món quà lớn như vậy của Từ lão thái gia. Một khối phỉ thúy lớn như thế phải tốn không ít tiền mới có thể mua được. Huống chi tay nghề chế tác còn sinh động như thật, nhất định là do một thợ thủ công vô cùng khéo léo tiến hành, giá trị lại càng không nhỏ.
Thấy Thạch Chí Kiên kinh ngạc đến ngây người, Từ tam thiếu xích lại gần, nhỏ giọng nói: “Ngươi cứ nhận lấy đi. Đây là bảo bối mà lão gia tử cất giữ nhiều năm, do một vị phú thương người Miến Điện tặng cho hắn vào đại thọ sáu mươi. Bình thường hắn cất dưới hầm, không bao giờ cho chúng ta nhìn. Không ngờ hôm nay hắn lại chịu bỏ ra món quà này cho ngươi.”
Nói xong, Từ tam thiếu chậc chậc vài tiếng: “Ngươi cứ nhận trước, đến lúc đó ta tìm nhà họ Tàng định giá, sau đó chúng ta sẽ chia đồng ăn đủ.”
Thạch Chí Kiên liếc nhìn Từ tam thiếu đang có ý định chia của, cao giọng nói: “Có ai không, mau mang tượng Quan Âm này cất giùm ta. Nhớ kỹ, không được để nó quá gần tam thiếu gia.”