Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 653 - Chương 653. Giao Dịch

Chương 653. Giao dịch
Chương 653. Giao dịch

Hồng Kông thời đại này, quan niệm gia tộc, từ đường rất quan trọng.

Thạch Chí Kiên họ Thạch, hắn nhất định phải có nguồn gốc của mình. Sau khi phát tài, hắn lại phải dựa theo truyền thống tái tạo gia phả, xây dựng lại từ đường tổ tiên. Những công việc này cần phải có người làm.

Nếu hắn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thạch, hắn trở thành người không có nguồn gốc. Cho dù hắn có dương danh lập vạn, công thành danh toại, bởi vì không có cái hệ thống khổng lồ là gia tộc và tông tộc, theo quan niệm truyền thống, hắn vẫn bị xem là người cô độc, bị người khác chê cười.

Nói trắng ra.

Người không thể không có rễ.

Không có rễ không thể lập.

Đây là lý do tại sao các hoàng đế trong quá khứ, chẳng hạn như Chu Nguyên Chương đã thành lập gia phả sau khi trở thành hoàng đế, liên kết cha và ông nội của hắn, một người trồng trọt, một người chăn nuôi đến danh nhân Chu Hi bắn đại bác tám đời cũng không tới, xưng là con cháu đời sau của Chu thánh nhân.

Đám người Thạch thái công thấy Thạch Chí Kiên đến, đương nhiên là hoan nghênh rồi.

Tình huống đón tiếp hoàn toàn khác so với lần trước Thạch Chí Kiên cùng với chị của mình Thạch Ngọc Phượng về.

Trong phòng khách.

Thạch thái công cố ý cho người mang tổ tông bài vị của nhà họ Thạch ra.

Thạch Chí Kiên nhìn lướt qua, không ngờ tổ tông của hắn lại là danh tướng khai quốc Bắc Tống Thạch Thủ Tín.

Thạch Chí Kiên thầm kêu một tiếng quá tốt. Cũng may không phải là Thạch Kính Đường.

Lúc này, Thạch Chí Kiên ngồi đằng trước, Thạch thái công ngồi ngang hàng. Nhị thúc và tam thúc ngồi phía dưới.

Những người khác trong gia đình cung kính đứng một bên, bầu không khí vô cùng trịnh trọng.

Có thể nói mọi người đã tiếp đãi Thạch Chí Kiên với quy cách rất cao.

Pha trà tiếp nước, mọi người nói chuyện phiếm với nhau.

Đầu tiên, Thạch thái công ngược dòng thuật lại tổ tông Thạch thị một phen. Nhị thúc và tam thúc cũng tâm sự việc kinh doanh của riêng mình cho Thạch Chí Kiên nghe.

Thạch Chí Kiên là ai chứ, vừa nghe là hiểu. Bọn hắn nhắc đến tổ tông là muốn hắn nhận tổ quy tông. Nói đến chuyện làm ăn là muốn hắn ra tay giúp đỡ.

Thạch Chí Kiên cũng không muốn vòng vo với mọi người.

“Thái công, nhị thúc, tam thúc, ta thấy ta nên nói rõ với mọi người.” Thạch Chí Kiên nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống.

“Bảo ta nhận tổ quy tông cũng được. Dù sao ta cũng phải tìm cho mình một danh phận. Về phần họ Thạch hay họ nào khác, ta không quan tâm. Nói trắng ra ta cần một gia phả, hàng năm có thể dẫn theo một nhóm người đến cúng tế.”

“Cũng không còn cách nào. Tình huống Hồng Kông hiện tại chính là như thế. Đám ông trùm lão đại không tán thành người cô độc. Không có tộc không có tông, ngươi chính là lục bình không rễ. Còn các ngươi cũng cần sự trợ giúp của ta. Kinh doanh dược phẩm của nhị thúc, còn có vận chuyển hàng hóa của tam thúc, ta đều có thể giúp một tay. Chỉ cần các ngươi đừng quá đáng, có việc cầu ta, ta nhất định sẽ không đứng ngoài mà nhìn.”

“Nói một cách trắng trợn, chúng ta là giao dịch lẫn nhau. Các ngươi cho ta một danh phận để ta dùng, ta đưa tay giúp nhà họ Thạch mở rộng môn đình. Cứ như vậy, các ngươi tốt mà ta cũng tốt. Sao, mọi người có gì cần nói hay không?”

Mọi người nghe xong lời Thạch Chí Kiên nói, ai nấy cũng đều cảm thấy xấu hổ.

Thạch thái công và hai đứa con trai nhìn nhau, biểu hiện lại càng thêm khó xử.

Chẳng ai ngờ Thạch Chí Kiên lại nói thẳng như thế.

Thạch thái công có chút tức giận, cho rằng Thạch Chí Kiên làm như vậy có chút không hợp tình hợp lý.

Hắn xem liệt tổ liệt tông nhà họ Thạch như thế nào chứ?

Là lợi dụng?

Nhị thúc và tam thúc thì lại cảm thấy Thạch Chí Kiên thẳng thắn như thế lại càng tốt.

Mọi người vốn là vì lợi ích của nhau, nhất định phải quang minh chính đại nói ra.

Giống như Thạch Chí Kiên đã nói, đây chỉ là một sự giao dịch.

Trong lúc bầu không khí vô cùng lúng túng, bên ngoài có người lên tiếng: “Lão gia, trưởng trấn đại nhân đến.”

“Cái gì? Trưởng trấn đến sao?” Thạch thái công giật mình.

Nhị thúc và tam thúc ngạc nhiên không kém.

Không ngờ bọn hắn đứng lên, lại có người nói tiếp: “Lão gia, ủy viên Tả cũng đến.”

“Cái gì? Ngay cả ủy viên Tả cũng đến sao?”

Lúc này, cho dù là người ngu cũng hiểu, những đại nhân vật của Thuyên Loan đến đây, tuyệt đối không phải đến thăm bọn hắn.

Mặc dù Thạch thái công đức cao vọng trọng, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một người dạy học mà thôi.

Mặc dù nhị thúc và tam thúc cũng phong quang, chẳng qua cũng chỉ là tiểu thương nhân bình thường.

Những đại nhân vật như ủy viên khu vực, trưởng trấn, bọn hắn với không tới.

“Mau mời vào.”

Không đợi Thạch thái công nói hết lời, chỉ thấy Tả Kiều Trị và một nam nhân mập lùn cười nói bước vào.

Thạch thái công, nhị thúc và tam thúc vội vàng bước lên đón tiếp: ‘Ủy viên Tả, trưởng trấn Vương đến đây, quả nhiên là bồng tất sinh huy.”

Hết chương 653.
Bình Luận (0)
Comment