Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 660 - Chương 660. Đánh Cược

Chương 660. Đánh cược
Chương 660. Đánh cược

Thạch Chí Kiên đè chặt Đới Phượng Ny xuống ghế. Lần này, Đới Phượng Ny không kịp dùng tay chống vào ngực của Thạch Chí Kiên. Hai người giống như cái bánh nướng dán sát cùng một chỗ.

“Xú nam nhân! Thằng chó, ngươi mau cút đi.” Đới Phượng Ny chỉ cảm thấy Thạch Chí Kiên rất nặng, sắp đè chết nàng.

Thạch Chí Kiên vội vàng đứng dậy. Dưới ghế ông chủ có một bánh xe di chuyển. Thạch Chí Kiên càng giãy dụa, hai người lại càng lún sâu hơn, lại càng dán sát hơn.

“Ngươi đừng có lộn xộn. Tay của ngươi bỏ ở chỗ nào vậy? Miệng của ngươi cách xa ta một chút. Hu hu, ngươi muốn chết à?” Đới Phượng Ny gấp đến độ muốn khóc lên.

“Là ngươi lộn xộn bên dưới thì có. Mẹ kiếp!” Thạch Chí Kiên mắng to.

“Ta không động nữa. Ta xin ngươi, mau dậy đi.” Đới Phượng Ny cầu xin.

Cả đời này của nàng chưa từng bị nam nhân chạm qua. Nàng cho rằng nam nhân rất thúi. Ngay cả đại ca của nàng là Đới Phượng Niên cũng như vậy.

Nhưng bây giờ, cả người Thạch Chí Kiên đè lên người nàng, nàng gấp đến độ muốn khóc lên.

Cùng lúc đó, mùi trên người Thạch Chí Kiên xông vào mũi, không phải mùi mồ hôi bẩn của nam nhân, mà là một mùi thơm rất dễ chịu.

Nếu Thạch Chí Kiên biết được suy nghĩ của nàng lúc này, hắn nhất định sẽ nói cho nàng biết, đây là mùi nước hoa nam Davidoff.

Thạch Chí Kiên vất vả lắm mới đứng lên được. Đới Phượng Ny quần áo không chỉnh tề nằm trên ghế ông chủ trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi cố tình.”

“Ta cố tình cái quỷ. Là ngươi nắm cà vạt của ta, thiếu chút nữa siết cổ ta chết rồi.”

“Chuyện này giải quyết như thế nào?”

“Giải quyết như thế nào là như thế nào? Ta chỉ đè ngươi chứ đâu có đụng ngươi.”

“Ta không phải nói cái này.”

“Vậy ngươi nói cái nào?”

Đới Phượng Ny chỉ ra ngoài cửa.

Thạch Chí Kiên quay đầu lại, không khỏi ngẩn người. Hắn nhìn thấy một đống người bên ngoài. Lưu Giám Hùng, Phì Tử Khôn, Thất thúc, còn có sư gia Tô, Trần Bưu, ngươi chen ta, ta chen ngươi, ngay cả cái cửa cũng sắp bị chen bể.

“Đại tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Sư gia Tô trừng muốn rách cả mí mắt. Vừa rồi hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên giống như đang “ăn hiếp” đại tiểu thư của bọn hắn.

“Đại tiểu thư, có cần ta ra tay?” Trần Bưu rất trực tiếp. Mặc dù hắn hơi sợ Thạch Chí Kiên nhưng Thạch Chí Kiên làm như vậy thật sự quá đáng. Hắn nguyện ý vì tiểu thư mà chết.

Lưu Giám Hùng cố gắng nuốt nước miếng một cái, nhìn thoáng qua mỹ nhân phong tình vạn chủng nằm ghế ông chủ Đới Phượng Ny, hỏi Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, có cần giúp một tay hay không?”

Phì Tử Khôn và Thất thúc lại càng trực tiếp: “Có cần đóng cửa lại giúp ngươi hay không?”

Thạch Chí Kiên chống nạnh, thở ra một hơi: “Đóng cái quỷ đấy. Những gì các ngươi thấy vừa nãy không phải là thật. Ta và Đới tiểu thư phát sinh một chút hiểu lầm. Ta cần chi phải giải thích với các ngươi chứ?”

Thạch Chí Kiên nói xong, chỉ vào Đới Phượng Ny: “Ngươi nói vài câu đi.”

Đới Phượng Ny chỉnh lại mái tóc xốc xếch của mình: “Ta chẳng có gì phải nói cả. Vĩnh Khang chúng ta tuyệt đối không khuất phục.”

“Vậy ngươi muốn như thế nào?”

“Trừ phi ngươi có thể phát triển một sản phẩm đình đám trong vòng một tháng, giúp Vĩnh Khang chúng ta sống lại.”

“Một tháng? Có phải lâu quá rồi không. Bây giờ chúng ta cần phải tranh thủ thời gian. Nào, mang thức uống mà các ngươi đã nghiên cứu ra đến đây.” Thạch Chí Kiên ra lệnh.

“Hình như có chỗ nào không đúng thì phải.” Mọi người nhìn nhau.

Rất nhanh, đám người Lưu Giám Hùng, Thất thúc cầm thức uống vừa mới nghiên cứu được đến, bỏ lên bàn làm việc của Thạch Chí Kiên.

Đới Phượng Ny vẫn ngồi trên ghế ông chủ, còn Thạch Chí Kiên thì đứng, bắt đầu nghiên cứu những loại thức uống xanh xanh đỏ đỏ.

“Ông chủ, đây là thức uống mà công ty Thần Thoại chúng ta nghiên cứu trong vòng ba tháng qua.”

“Kiên ca, đây là thức uống của Vĩnh Khang. Ta đã thử rồi, mùi vị không tệ nhưng có chút khác với nghiên cứu của chúng ta.”

Thạch Chí Kiên cầm hai loại thức uống lên nếm thử, không khỏi cau mày.

Quả nhiên, hương vị của hai loại thức uống không khác nhau lắm, đều lấy sữa làm nền, hòa quyện với hương vị và các chất khác, một loại có vị hơi ngọt, một loại có vị hơi chua.

Thạch Chí Kiên trực tiếp đổ hai loại đồ uống vào ống nghiệm, trộn đều với nhau, lắc đều rồi nếm lại, có cảm giác chua ngọt.

Thạch Chí Kiên chỉ vào thức uống mà hắn mới sáng tạo, nói: “Xong rồi, chúng ta hãy sản xuất thứ này!

“Cái gì? Nhanh như vậy sao?” Đám người Lưu Giám Hùng mở to mắt.

Chẳng ai ngờ Thạch Chí Kiên lại nhanh như vậy sáng tạo ra một loại thức uống mới.

Nhất là người phụ trách nghiên cứu Thất thúc lại càng kinh ngạc hơn. Hắn cực khổ ba tháng mới nghiên cứu ra được một loại, ông chủ Thạch chỉ tùy tiện trộn đều hai thứ đã cho ra một loại mới. Đây có phải là trò đùa hay không?

Đới Phượng Ny lại càng khinh thường, ngồi trên ghế ông chủ chỉ vào loại thức uống mà Thạch Chí Kiên mới sáng tạo ra: “Tên của món này gọi là gì?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Wahaha.”

“Wahaha?” Mọi người nhìn nhau, chỉ cảm thấy cái tên này thật sự là…

Quá tục.

Hết chương 660.
Bình Luận (0)
Comment