Cạch một tiếng.
Thạch Chí Kiên đóng cửa phòng lại.
Đới Phượng Ny cười lạnh, đặt mông ngồi xuống ghế ông chủ của Thạch Chí Kiên, bắt chéo chân, lắc lắc cổ chân khiến cho cái chuông bạc phát ra tiếng leng keng, miệng nói: “Có gì thì ngươi cứ việc nói thẳng. Bổn tiểu thư không còn cái gì để thua, cho nên ta không sợ ngươi uy hiếp.”
Thạch Chí Kiên chậm rãi chồm người qua, nhìn chằm chằm vào mắt Đới Phượng Ny, hai tay chống lên thành ghế, tư thái tràn ngập cảm giác áp bách.
Đới Phượng Ny chán ghét đưa tay đẩy hắn: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Thạch Chí Kiên không nhúc nhích, vẫn dùng phương thức như cũ để áp đảo Đới Phượng Ny: “Có phải ngươi không còn gì để mất? Ta nói cho ngươi biết, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, ngươi phải hiểu rõ tình huống của mình. Ngươi không còn là đại tiểu thư nhà họ Đới, mà là kẻ thua cuộc.”
“Ta có thể thu mua Vĩnh Khang thì có thể nghiền nát Vĩnh Khang. Đại ca ngươi không phải để ngươi quản lý Vĩnh Khang sao? Ta sẽ nghiền nát nó, xem ngươi ăn nói thế nào với hắn?”
“Hừ, Thạch Chí Kiên, ngươi đừng hòng uy hiếp ta.” Hai tay Đới Phượng Ny chống lên ngực Thạch Chí Kiên, để nàng không chịu sự áp bách của hắn nữa: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói với ta những điều đó?”
“Dựa vào cái gì? Chỉ cần dựa vào ba chữ Thạch Chí Kiên ta.” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vô cùng kiên quyết. Hắn ghé sát tai của nàng, nói: “Ngươi nói, nếu ta giao tài liệu trốn thuế của Vĩnh Khang ra, ngươi và đại ca của ngươi sẽ như thế nào?”
Gương mặt xinh đẹp của Đới Phượng Ny lập tức biến sắc. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị sét đánh, không còn khí lực.
Thạch Chí Kiên đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng mấy lần, ngón tay di chuyển trên mũi, trên môi của nàng, dùng giọng điệu chủ nhân dạy dỗ hạ nhân: “Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không có chuyện gì làm thì xem tiểu thuyết võ hiệp đi. Sau này Vĩnh Khang giao cho ta quản lý, hiểu chưa?”
Bốp bốp.
Thạch Chí Kiên dùng bàn tay tát nhẹ vào mặt Đới Phượng Ny hai lần.
Ánh mắt Đới Phượng Ny chớp hai lần, đột nhiên bật khóc.
Đôi mắt đẹp chứa đầy nước mắt.
Thạch Chí Kiên giật mình. Hắn vốn chỉ muốn hù dọa nàng một chút, không ngờ nha đầu điêu ngoa này lại khóc.
Thạch Chí Kiên làm bộ như không thấy, giật miếng khăn giấy trên bàn đưa qua: “Biết hối cải thì tốt. Mau lau nước mắt trước đi.”
“Ngươi ăn hiếp ta.” Đới Phượng Ny nói.
“Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai ăn hiếp ta như vậy. Ngươi mắng ta, còn đánh ta. Hu hu hu.” Tiếng khóc của Đới Phượng Ny càng lúc càng lớn.
Thạch Chí Kiên vội vàng đóng cửa sổ lại. Nếu bị người bên ngoài nghe thấy thì làm sao bây giờ?
Hắn nhào đến bịt miệng của Đới Phượng Ny lại: “Ngươi điên rồi sao? Nổi điên hở? Mẹ nhà ngươi!”
Thạch Chí Kiên che miệng Đới Phượng Ny, dùng sức không cho nàng phát ra âm thanh.
Đới Phượng Ny bị đè xuống ghế ông chủ, miệng bị bịt lại, cố gắng xuyên qua khe hở bàn tay của Thạch Chí Kiên mà phát ra âm thanh ê a.
Thạch Chí Kiên thấy nàng giãy dụa quá mạnh, không thể không gia tăng sức lực, một đầu gối đè lên ghế, nửa người đè lên người Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny dùng sức giãy dụa, nhưng nàng càng giãy dụa, nàng phát hiện sức của Thạch Chí Kiên càng lớn hơn.
Nàng trời sinh đã ghét nam nhân. Thạch Chí Kiên dựa sát nàng như vậy khiến nàng phản cảm đến buồn nôn, hai tay chống thẳng vào ngực hắn, không cho hắn chạm vào người mình.
Hai người cứ như vậy mà giằng co. Thạch Chí Kiên thấy Đới Phượng Ny đỏ bừng cả gương mặt, giống như sắp bị nghẹn chết vì ấm ức, hắn nới lỏng tay, lên tiếng cảnh cáo: “Ngươi không la hét nữa, ta sẽ buông ngươi ra.”
Đới Phượng Ny dùng đôi mắt chớp chớp với hắn.
Lúc này, Thạch Chí Kiên mới bỏ bàn tay che miệng của mình ra.
Đới Phượng Ny thở phì phò, ánh mắt hung hăng trừng Thạch Chí Kiên, hai tay bỗng nhiên đẩy hắn thật mạnh.
Thạch Chí Kiên thở phào, chỉ tay vào mũi Đới Phượng Ny: “Bây giờ ngươi đã biết ta lợi hại chưa? Im miệng đi. Khóc lóc om sòm trước mặt của ta, đúng là vô dụng.”
Không đợi Thạch Chí Kiên nói hết lời, Đới Phượng Ny đã há miệng cắn vào ngón tay của Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên không ngờ nàng lại hành động như vậy. Hắn đau đến thiếu chút nữa bật thốt, vội vàng đưa tay che miệng của mình.
Đới Phượng Ny lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn ngón tay bị cắn đến chảy máu của Thạch Chí Kiên, mắt vẫn còn ươn ướt nhưng biểu hiện lại vô cùng đắc ý: “Bây giờ ai mới là người phải im miệng?”
Tay đứt ruột xót.
Thạch Chí Kiên đau đến nhe răng trợn mắt: “Mẹ kiếp ngươi, ngươi là chó à?”
“Ta là ai cần ngươi quản sao? Bây giờ ngươi đã biết sự lợi hại của bổn tiểu thư chưa? Lão hổ không phát uy, ngươi còn tưởng ta là mèo bệnh.”
Đới Phượng Ny vừa nói vừa đứng dậy.
Vừa rồi nàng giãy dụa quá mạnh, cả người lọt thỏm vào ghế. Lúc này, nàng chống hai tay vào thành ghế đứng dậy. Đội nhiên đôi giày cao gót dưới chân bị trật, cả người một lần nữa té xuống ghế.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đới Phượng Ny không chút do dự đưa tay nắm lấy cà vạt của Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bị tai họa bất ngờ, cổ bị Đới Phượng Ny kéo xuống.
Bịch một tiếng.