Trong văn phòng.
Đới Phượng Ny mặc một chiếc áo khoác vest nữ công sở màu đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng, nhưng nàng lại không thèm cái hai cúc áo trên, lộ ra một mảng thịt trắng như tuyết. Bên dưới là chiếc quần tây bút chì màu đỏ. Lúc này, nàng đang lười biếng dựa lưng vào ghế, miệng ngậm điếu thuốc lá nữ, vừa nhả khói vừa khinh thường quát lớn đám người Lưu Giám Hùng.
Sư gia Tô và Trần Bưu đứng thẳng hai bên.
Biểu hiện của sư gia Tô rất chảnh, cáo mượn oai hùm.
Trần Bưu ý tứ hơn, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người, phòng ngừa bọn hắn ra tay.
Nhìn vào bàn bên cạnh, là những loại đồ uống mới được nghiên cứu bởi công ty Thần Thoại và công ty thực phẩm Vĩnh Khang gần đây, ví dụ như trà sữa thơm, nước ngọt giải khát, nước tăng lực, ngoài ra còn có các hỗn hợp như tinh chất, sữa, màu thực phẩm.
Lại nhìn Lưu Giám Hùng, Phì Tử Khôn và đám người nghiên cứu Thất thúc, tất cả đều đang nhìn vị đại tiểu thư điêu ngoa đang trừng mắt, giận mà không dám nói gì.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Huống chi Đới Phượng Ny còn là một lạc đà cái.
Thạch Chí Kiên vừa bước vào, mọi người lập tức phản ứng.
“Thạch tiên sinh, xin chào.”
“Kiên ca, ngươi đến rồi à.”
Thạch Chí Kiên gật đầu, đầu tiên hắn đưa cặp công văn cho Phì Tử Khôn bên cạnh, sau đó chống nạnh hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Là như vầy…” Lưu Giám Hùng bắt đầu nói ra tiền căn hậu quả.
Thì ra, sau khi Thạch Chí Kiên sắp xếp Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng đến kiểm kê tài sản của Vĩnh Khang xong, Lưu Giám Hùng đã lên kế hoạch thống nhất hoạt động nghiên cứu và phát triển đồ uống của Vĩnh Khang và Thần Thoại lại với nhau, tránh cho tất cả mọi người làm giống nhau, lãng phí tài nguyên.
Khi đã có quyết định, Lưu Giám Hùng gọi điện thoại cho người phụ trách công ty Vĩnh Khang là Đới Phượng Ny, yêu cầu Đới Phượng Ny mang toàn bộ thức uống mới nghiên cứu đến, mọi người cùng nhau thương lượng.
Đới Phượng Ny đến, nhưng thái độ lại phách lối, mang cái giá đại tiểu thư nhà họ Đới ra, không để đám người Lưu Giám Hùng vào mắt.
Khi Lưu Giám Hùng chỉ ra vấn đề trong việc phát triển đồ uống của Vĩnh Khang, Đới Phượng Ny lập tức nổi bão, mắng mọi người đến xối máu đầu.
“Kiên ca, chuyện chính là như vậy. Thức uống của bọn hắn hơi khác với chúng ta. Ngoài ra, ta không nghĩ tỷ suất lợi nhuận sẽ cao nếu đưa ra thị trường.”
Lưu Giám Hùng cũng không còn cách nào.
Dù sao Đới Phượng Ny cũng là người phụ trách của Vĩnh Khang. Mặc dù Thần Thoại đã thu mua Vĩnh Khang, nhưng trên danh nghĩa Đới Phượng Ny ngang hàng với hắn. Hắn không có quyền sai khiến đối phương.
“Làm cái gì thế? Muốn cáo trạng với ông chủ Thạch của các ngươi sao?” Đới Phượng Ny liếc mắt, lườm Thạch Chí Kiên một chút: “Gần đây ông chủ Thạch của các ngươi rất bận, nghe nói đang làm bất động sản gì đó, làm gì có thời gian quan tâm đám tôm tép các ngươi?”
“Ngươi…” Lưu Giám Hùng tức đến mức thở hổn hển.
Thạch Chí Kiên mỉm cười bước về phía Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny dựa lưng vào ghế, miệng ngậm điếu thuốc nhìn hắn, vẻ mặt khiêu khích.
Thạch Chí Kiên bước đến trước mặt nàng, không nói hai lời đưa tay rút điếu thuốc khỏi miệng của nàng: “Đới tiểu thư có hứng thú đến phòng làm việc của ta trò chuyện một chút hay không?”
Đới Phượng Ny cười khanh khách, dùng đầu lưỡi liếm bờ môi đỏ: “Thế nào, ngươi đang uy hiếp ta à? Cho dù ta đi cùng ngươi thì sao, ngươi cắn ta?”
“Vậy thì xin mời.” Thạch Chí Kiên làm tư thế mời.
Đới Phượng Ny hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên: “Đi thì đi, ai sợ ai.”
“Đại tiểu thư, ngươi nhớ chú ý an toàn.” Chó săn sư gia Tô dặn dò.
Thạch Chí Kiên nhét điếu thuốc vào trong miệng hắn: “Tiểu thư của các ngươi mời ngươi hút thuốc.”
“Ơ?” Sư gia Tô bị khí thế của Thạch Chí Kiên hù sợ, miệng ngậm điếu thuốc, không dám làm loạn.
Trần Bưu muốn tiến lên nhưng bị Thạch Chí Kiên lườm cho một cái, giống như bị điểm huyệt, đứng im tại chỗ.
Thạch Chí Kiên dẫn Đới Phượng Ny vào trong phòng của hắn, cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Lúc này, sư gia Tô mới tỉnh táo lại, dùng tay huých Trần Bưu: “Ngươi đúng là một tên to xác, một tên khốn kiếp. Bình thường không phải ngươi rất uy phong sao? Đại tiểu thư bị người ta dẫn đi, ngươi lại không ngăn cản?”
Trần Bưu không còn lời nào để nói. Vừa rồi ngay chính hắn cũng không biết vì sao hắn lại bị ánh mắt của Thạch Chí Kiên hù sợ.
Trên thực tế, đây là khí thế thượng vị giả mà Thạch Chí Kiên đã tích lũy được.
Trần Bưu vẫn luôn làm việc ở nhà họ Đới, bị Đới Phượng Niên kêu đến đi hét.
Đới Phượng Niên lại là thủ hạ bại tướng của Thạch Chí Kiên. Xét theo một trình độ nào đó mà nói, ở sâu trong nội tâm của Trần Bưu đương nhiên sẽ sinh ra sự e ngại đối với Thạch Chí Kiên.