Nước trà sao?
Không có.
Thạch Chí Kiên không nhịn được đưa tay lau vết ướt đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương quái dị xông vào mũi.
Thạch Chí Kiên khẽ giật mình, lại nhớ đến bà điên Đới Phượng Ny cứ kẹp chặt chân trên ghế.
“Mẹ kiếp.”
Thạch Chí Kiên biết rõ đây là thứ gì.
…
“Đại tiểu thư, ngươi không sao chứ? Vừa rồi ngươi có bị tên họ Thạch kia ăn hiếp không?” Sư gia Tô vô cùng quan tâm hỏi Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny im lặng không nói, bước thẳng lên xe.
Sư gia Tô vội vàng đi theo, sau đó nói với Trần Bưu: “Nhanh lên, ngươi không định lái xe à?”
Trần Bưu khởi động xe, đang định lái đi.
Đới Phượng Ny liếc nhìn sư gia Tô ngồi bên cạnh mình, lập tức quát lớn: “Ngươi ra ngoài, ngồi đằng trước đi.”
“Ơ, tại sao? Đại tiểu thư, ta ngồi gần ngươi cũng tiện hầu hạ cho ngươi mà.”
“Biến ra đằng trước.”
“Vâng.” Sư gia Tô ngoan ngoãn nghe lời, sau đó hắn bước lên ghế lái phụ.
Đới Phượng Ny ngồi đằng sau, tháo áo vest màu đỏ đắp lên hai chân của mình.
“Đại tiểu thư, ngươi vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc ngươi có bị tên họ Thạch kia ăn hiếp hay không? Nếu có, ta sẽ báo thù cho ngươi.” Sư gia Tô không thành thật ngồi đằng trước, quay đầu lại hỏi Đới Phượng Ny.
“Báo thù? Ngươi báo cái gì thù? Nếu ngươi quan tâm ta như vậy, tại sao vừa rồi ngươi không ra tay?”
“Khụ khụ, địch không động ta không động. Hơn nữa, đại tiểu thư ngươi cũng không nháy mắt với ta.” Sư gia Tô lắp bắp nói: “Cũng tại tên khốn Trần Bưu kia, chẳng dùng được cái gì. Đại tiểu thư bị người ta ăn hiếp, hắn cũng chỉ biết đứng một bên mà nhìn.”
Sư gia Tô vội quay họng súng nhắm ngay Trần Bưu.
Trần Bưu lái xe, trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Trừng ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao?”
“Tất cả im miệng cho ta.” Đới Phượng Ny tức giận quát.
“Vâng, đại tiểu thư.” Sư gia Tô lập tức thành thật lại, nhưng một lát sau lại nói: “Nhưng mà ngại quá đại tiểu thư, ta có thể hỏi thêm một câu hay không? Tại sao trong xe lại có mùi khai nhỉ?”
…
Khi Đới Phượng Ny ngồi xe rời khỏi công ty Thần Thoại, vừa lúc có hai hàng xe sượt qua xe của nàng.
Trong xe, Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đều xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy chiếc xe của Đới Phượng Ny, trong lòng suy nghĩ: “Đấy không phải đại tiểu thư của nhà họ Đới sao? Nghe nói công ty thực phẩm Vĩnh Khang của tập đoàn Đới thị đã bị Thần Thoại thu mua, chỉ sợ hôm nay nàng đến gây chuyện.”
“Nghe nói đại tiểu thư nhà họ Đới thích gây sự, cũng không biết A Kiên thuần phục nàng như thế nào?”
Rất nhanh, hai hàng xe đã đậu bên dưới tòa nhà Thần Thoại.
Asam canh cửa nhìn thấy nhiều xe sang trọng như thế, không khỏi giật mình, không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Lần này, Từ tam thiếu vì muốn thể hiện thực lực của mình, hắn cố tình mang theo lãnh đạo cấp cao của công ty xây dựng Từ thị đến.
Khoảng sáu chiếc xe lần lượt nối đuôi do Từ tam thiếu hắn dẫn đầu, uy phong cực kỳ.
Hoắc đại thiếu cũng không thua kém. Hắn cũng muốn thể hiện thực lực của tập đoàn Hoắc thị, cho nên hắn đã mang theo một số thành viên cốt cán của công ty bất động sản Hoắc thị, cũng có khoảng sáu chiếc xe.
Mười hai chiếc xe dừng bên dưới tòa nhà, tự động xếp thành hai hàng, khí thế mười phần.
Khách thuê, nhân viên văn phòng, còn có người đi đường đều liếc nhìn.
Từ tam thiếu từ trên xe bước xuống, mặc áo khoác, đeo kính râm, ăn mặc chẳng khác nào tiểu mã ca, hai tay chống nạnh ngẩng đầu nhìn tòa nhà Thần Thoại.
Hoắc đại thiếu cũng từ trên xe bước xuống, mặc vset mang giày da, đeo kính râm, học theo bộ dạng của tam thiếu hai tay chống nạnh, ngẩng đầu nhìn tòa nhà Thần Thoại.
“Lão Hoắc, sau này chúng ta sẽ làm việc ở đây, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Ta nghĩ giống như ngươi đấy.”
“Ngươi biết ta suy nghĩ gì sao?”
“Không rõ lắm nhưng cũng có thể đoán được một chút.”
“Nói nghe thử xem.”
“Chúng ta sẽ chấm dứt cuộc sống xa hoa trước đây, bắt đầu một cuộc sống phấn đấu! Hãy để những người coi thường chúng ta thấy rằng chúng ta không phải là những thanh niên vô dụng! Chúng ta cũng có lý tưởng và hoài bão.” Hoắc đại thiếu nhiệt huyết sôi trào.
Từ tam thiếu giật mình: “Ta không nghĩ nhiều như vậy.”
“Vậy ngươi suy nghĩ cái gì?”
“Ta nghĩ A Kiên có trả lương cho chúng ta hay không.”
“Ặc, chúng ta có tiền lương sao?”
“Thế ngươi cho rằng thì sao?”
“Không phải làm không công à?”
“Không công cái đầu ngươi đấy. Tinh anh như chúng ta nào có đạo lý làm không công cho người khác chứ?”
“Coi như ta sai, nhưng chúng ta đừng có đứng như thế này được không?”
“Vì sao?”
“Cứ mỗi khi ta chống nạnh lại mắc tiểu.”
“Ngươi không nói với ta cũng không sao, nhưng ta thích ngươi nói với ta. Nào, lên lầu.”
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu cùng nhau hô với đằng sau: “Chuẩn bị lên lầu, mang tất cả mọi thứ theo. Chú ý bảo bối mà chúng ta đã cất giữ.”
“Cẩn thận một chút, đây là bình hoa đời Minh của ta đấy.”
“Còn có bức thư pháp kia nữa, là của Đường Bá Hổ đấy.”
“Đám ngu ngốc các ngươi, đừng làm Bobo của ta đau chứ. Nó dễ mẫn cảm lắm.” Từ tam thiếu quát lớn với nhân viên vận chuyển.
Hoắc đại thiếu nhìn thấy, không khỏi lắc đầu: “Haiz, còn tưởng rằng tam thiếu sẽ thay đổi. Đây mà là đi làm sao? Là dọn nhà mới đúng. Thứ gì quý cũng mang theo hết, ngay cả chó cưng cũng mang theo luôn.”
Hoắc đại thiếu thở dài xong, sau đó quay sang nói với mọi người: “Cẩn thận một chút, đó là quả bóng gôn trong phòng của ta.”
“Còn nữa, đây là đĩa nhạc mà ta cất rất kỹ, của The Beatles không còn xuất bản nữa.”
“Đây là lò nướng mà ta dùng để làm xúc xích, mua từ Pháp đấy. Nếu bị hỏng, ngươi không đền nổi đâu.”