“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bên dưới có người dọn nhà à?”
“Ồ, có phải là đại nhân vật nào đến hay không? Ngay cả ghế sofa, đèn treo trần cũng chuyển đến luôn.”
Nhân viên công ty Thần Thoại vội vàng mở cửa sổ nhìn xuống dưới.
“Các ngươi làm cái gì vậy? Không muốn làm việc nữa sao?” Lưu Giám Hùng quát lớn.
“Ai cũng lười biếng cả, coi chừng cuối tháng ta trừ hết tiền lương của các ngươi.”
Đám nhân viên nghe xong, tất cả vội vàng giải tán, trở về vị trí của mình.
Lưu Giám Hùng tò mò nhìn xuống: “Chậc, không thể nào? Làm cái quỷ gì thế? Ta phải báo cáo lại với Kiên ca thôi.”
Trên thực tế, không cần Lưu Giám Hùng báo cáo, Thạch Chí Kiên đã biết chuyện gì xảy ra.
Hắn mặc áo lót bên trong, một tay đút túi, một tay đẩy cửa sổ nhìn xuống dưới: “Đây là đi làm hay là đi du lịch vậy?”
“Kiên ca, Kiên ca, xảy ra chuyện lớn rồi.” Lưu Giám Hùng lo lắng gõ cửa.
Thạch Chí Kiên thả tấm rèm cửa sổ xuống, đóng cửa sổ lại.
“Ngươi không cần nói, ta biết rồi.”
Dừng một chút, hắn cầm lấy áo khoác: “Sau này lầu ba giao lại cho ngươi, ta làm trên lầu năm. Có gì cứ gọi điện thoại nội bộ cho ta.”
Lầu năm là nơi làm việc của bất động sản Thần Thoại. Nếu Thạch Chí Kiên không lên, sợ rằng không ép được hai tên hỗn thế ma vương kia.
Lưu Giám Hùng gật đầu: “Ngươi cứ việc yên tâm lên đó, nơi này cứ giao cho ta.”
…
“Ồ, đây là nơi nào vậy? Tồi tàn quá.”
“Đúng vậy, cũng may chúng ta mang theo ghế sofa, đèn treo, sửa chữa lại một chút là được thôi.”
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu hai tay chống nạnh, bày ra tư thái lão đại đang thị sát, mắt quan sát toàn bộ tầng năm.
Đằng sau bọn hắn là năm sáu nhân viên mặc áo vest phẳng phiu, biểu hiện khôn khéo, tài giỏi.
Hai nhân viên đi theo Từ tam thiếu, còn có Hoắc đại thiếu nhìn nhau, ánh mắt lộ ra sự khinh thường.
Cao Minh Sâm quản lý công trình xây dựng Từ thị, vẫn luôn phụ trách công việc của công ty. Lần này hắn được điều động đi theo Từ tam thiếu đến nơi này làm việc, trong lòng tràn ngập sự bất mãn.
Lý Gia Kiệt là quản lý phòng tiếp thị của công ty bất động sản Hoắc thị, được biết đến là một trong năm người đứng đầu ngành mua bán bất động sản. Một người ưu tú như vậy không ngờ lại theo Hoắc đại thiếu làm việc.
Mặc kệ là Cao Minh Sâm hay là Lý Gia Kiệt, đối với phần tử tinh anh như bọn hắn mà nói, bọn hắn cực kỳ chán ghét việc hầu hạ những công tử vô dụng như thế này. Nếu không phải cấp trên lên tiếng, bọn hắn sẽ không đến đây.
Lúc này, một cánh cửa đằng trước cách đó không xa mở ra. Thạch Chí Kiên nhô nửa phần cơ thể ra ngoài, ngoắc ngoắc hai người bọn hắn.
“A, là A Kiên.:
“Hắn đang ở đây sao?”
“Tốc độ nhanh thật.”
“Đúng rồi, chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu cùng với mọi người bước đến gian phòng đó.
Sau khi qua đó, bọn hắn mới biết được đây là phòng họp cỡ lớn, xem ra cũng không tệ lắm, ít nhất là rộng thoáng.
Thạch Chí Kiên đứng ở vị trí chủ tịch, làm tư thế mời với Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống.
Câu đầu tiên của Thạch Chí Kiên là: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Đi làm.”
“Đi làm? Ngay cả ghế sofa, đèn treo, còn có lò nướng cũng mang đến luôn?” VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
“Chúng ta sợ không quen với hoàn cảnh, sợ ảnh hưởng công việc.” Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu phát hiện giọng điệu của Thạch Chí Kiên không ổn, rồi lại nhìn biểu hiện của Thạch Chí Kiên, giống như cười mà không phải cười, vô cùng nghiêm túc.
Cộc cộc cộc. Thạch Chí Kiên dùng đầu ngón tay gõ mạnh xuống bàn: “Từ giờ trở đi, các ngươi mau chuyển hết mấy thứ đồ vô dụng này về đi.”
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu nhìn nhau, hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm hay không.
Chuyển về?
Nói đùa.
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu nhìn thấy Thạch Chí Kiên không giống như đang nói đùa, vội vàng gấp lên.
“A Kiên, không cần đâu mà. Những thứ này đều từ xa chuyển đến, hơn nữa chúng đều hữu dụng mà.”
“Đúng vậy, mọi người vất vả lắm mới đến đây đi làm, chủ yếu là vui vẻ mà.”
“Ta không nói hai lần. Hoặc đem những thứ này về hoặc các ngươi trở về.” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên không thể nghi ngờ.
“Khụ khụ, thôi được rồi, ta giữ lại Bobo, còn những thứ khác thì mang về.” Từ tam thiếu chịu thua.
“Ta cũng vậy, ta cho người mang gôn và lò nướng về.” Hoắc đại thiếu cũng nói.
Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt ngồi bên cạnh hai vị thiếu gia hơi kinh ngạc nhìn bọn hắn.
Bọn hắn biết rõ tính tình của hai vị thiếu gia này, không ngờ hai người lại nghe lời như vậy, không khỏi lần đầu tiên nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.
Bọn hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên tướng mạo đẹp trai, mày kiếm nhướng lên, ánh mắt sáng rực, còn đẹp hơn cả minh tinh Hồng Kông, nhưng hắn còn quá trẻ, hẳn chưa đến hai mươi.
Nhưng một người sinh sau đẻ muộn như vậy lại làm cho hai vị thiếu gia sợ như sợ cọp.
Thạch Chí Kiên thấy Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt dò xét mình, hắn quay lại nhìn hai người.
Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt chỉ cảm thấy ánh mắt của Thạch Chí Kiên vô cùng sắc bén. Tuy hắn chỉ nhìn thoáng qua nhưng lại sâu tận xương tủy, giống như lục phủ ngũ tạng của bọn hắn đều bị đối phương nhìn thấu.
Loại cảm giác này vô cùng khó chịu.