Cộc cộc cộc.
Hào cà thọt chống quải trượng, nghiêng đầu, bước đi khập khễnh bước tới.
Ban đầu, Thần Gia hơi giật mình, có chút kiêng kỵ Hào cà thọt, nhưng hắn thấy Hào cà thọt chỉ có một người, lập tức lớn lối trở lại: “Là ngươi à, tên què chết tiệt. Lúc trước ngươi phản bội Triều Châu Bang, ta còn chưa tính khoản nợ đó với ngươi. Hôm nay ngươi lại đến đây tìm chết.”
“Ai chết còn chưa biết.” Hào cà thọt bước đến trước mặt mọi người, móc một điếu xì gà lớn đập đập lên bàn ăn rồi ra lệnh cho tên đàn em của Thập Tứ K bên cạnh: “Đốt.”
Tên đàn em bị uy thế của Hào cà thọt chấn nhiếp, móc bật lửa giúp đối phương châm thuốc.
Hào cà thọt hút một hơi xì gà, sau đó phun ra một làn khói, nhe răng mỉm cười với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ta đến không muộn chứ?”
“Không, rất đúng lúc.” Thạch Chí Kiên nói xong, lại nhìn Thần Gia một chút: “Ta đang mời Thần Gia uống rượu. Đáng tiếc lão nhân gia hắn không nể mặt ta.”
Hào cà thọt nhìn Thần Gia: “Mẹ kiếp ngươi, trước kia ta đã biết ngươi không phải thứ tốt. Ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ông trời không thu ngươi, lão tử cũng sẽ thu ngươi.”
Nghe Hào cà thọt nói “thu” mình, Thần Gia không nhịn được bật cười ha hả, chỉ vào mũi của Hào cà thọt: “Ngươi nói cái gì? Đang kể chuyện cười à? Ngươi thu ta, dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào tên què ngươi, còn có thanh quải trượng trong tay ngươi?”
Không đợi Thần Gia nói hết câu.
“Ta đánh chết mẹ ngươi.”
Hào cà thọt vung quải trượng lên, nện thật mạnh xuống bàn ăn.
Thức ăn bị nện bay tứ tung.
Rượu văng ra, khiến cho những lão đại, thanh tra khác bị văng trúng.
Thần Gia cầm súng chỉ vào Hào cà thọt: “Muốn so hung ác với ta à? Ngươi có tin ta bắn chết ngươi hay không?”
Hào cà thọt mỉm cười, lết cái chân què sang: “Ngươi muốn nổ súng bắn ta? Nào, bắn đi. Chỉ cần ngươi vừa nổ súng, ngày mai Nghĩa Quần của ta sẽ toàn diện khai chiến với Triều Châu Bang các ngươi. Thi thể sẽ ngập tràn khắp nơi, xem ai mới là người sợ hãi.”
“Nào.” Hào cà thọt đột nhiên đưa tay nắm lấy khẩu súng ngắn của Thần Gia, đưa họng súng vào đầu của hắn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thần Gia.
“Lạc ca, ngươi nói một câu đi. Bằng không, sẽ xảy ra chuyện đấy.” Nhan Hùng dùng khăn lau rượu văng tung tóe trên mặt, nói với Lôi Lạc vẫn đang vững như Thái Sơn.
“Đúng vậy, Lạc ca. Ngươi nói một câu đi, bọn hắn sắp đánh nhau rồi kìa.” Những người khác cũng lên tiếng.
Lôi Lạc vẫn không nhúc nhích, chỉ móc ra một điếu xì gà, nói với Nhan Hùng: “Có lửa không?”
“Lửa? Bây giờ tình huống toàn là lửa, ngươi còn hỏi ta có lửa không?” Nhan Hùng miệng thì nói như vậy nhưng vẫn móc diêm ra giúp Lôi Lạc đốt xì gà.
Lôi Lạc phun ra một làn khói, tay kẹp điếu xì gà, nói: “Cứ xem kịch đi.”
…
Thần Gia có thể làm lão đại Triều Châu Bang trong thời gian dài như vậy cũng không phải là người không có đầu óc.
Bây giờ Nghĩa Quần thế lớn. Nếu thật sự muốn khai chiến, hắn cũng không có lợi.
Hào cà thọt thấy biểu hiện của Thần Gia thay đổi, không dám ra tay, lập tức bật cười.
Hắn buông họng súng ra, tay kẹp điếu xì gà chỉ vào Thần Gia, phả ra khói đặc: “Thế nào, không có gan à? Đồ hèn nhát.”
Thần Gia cả giận nói: “Hào cà thọt, ngươi đừng có ép người quá đáng.”
Hào cà thọt vẫn không buông tha: “Ép ngươi thì sao?”
“Hào cà thọt, hơn mười ngàn người của Triều Châu Bang chúng ta không phải dễ khi dễ.” Thần Gia hung ác nói.
Hào cà thọt ngậm điếu xì gà, ánh mắt đảo qua những người đằng sau Thần Gia: “Ngươi nói là những tên khốn kia?”
Hắn giơ cao bàn tay kẹp điếu xì gà: “Ai là gia kỷ lang của ta, giơ tay lên.”
Mọi người nhìn nhau.
Lôi Lạc là người đầu tiên giơ tay.
Sau đó là Nhan Hùng.
Rất nhiều người nhìn mặt mà nói chuyện, cũng giơ tay theo.
Hiện trường còn lại hơn phân nửa người, vậy mà tất cả đều giơ tay.
Hào cà thọt nhe răng cười: “Thấy không? Ngươi có Triều Châu Bang, ta có gia kỷ lang của mình. Rốt cuộc người Triều Châu Bang của ngươi nhiều hay là gia kỷ lang ở Hồng Kông nhiều?”
Thần Gia ngây người.
Gia kỷ lang chính là người Triều Châu.
Người Triều Châu ở Hồng Kông đương nhiên nhiều hơn người của Triều Châu Bang hắn rồi. Hào cà thọt đúng là giảo biện.
“Hào cà thọt, ngươi chơi như vậy không thú vị gì cả.” Thần Gia cười khẩy.
“Vậy thì tốt, ta sẽ chơi trò thú vị với ngươi.” Hào cà thọt bỗng nhiên vỗ tay.
Hai vệ sĩ của Hào cà thọt là Đại Uy và Tế Uy mang một cái rương đến.
Hào cà thọt nói với những người bên cạnh Thần Gia: “Các ngươi hẳn cũng biết ta xuất thân từ Triều Châu Bang. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, rời khỏi Triều Châu Bang, gia nhập Nghĩa Quần.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Lớn mật.”
“Làm càn.”
Người bên cạnh Thần Gia đều đứng ra chỉ trích Hào cà thọt.
Hào cà thọt ngậm điếu xì gà, kiêu ngạo nói: “Thế nào, ta nói tiếng Trung Quốc mà các ngươi không hiểu sao? Vậy những thứ này, các ngươi hẳn hiểu chứ.”
Đại Uy và Tế Uy mở nắp rương, sau đó đổ xuống. Những xấp tiền rơi xuống bàn, ít nhất cũng có đến hai triệu.