Thạch Chí Kiên ngừng lắc lư cái ly, ngẩng đầu nhìn tên răng hô rồi nói với Trần Huy Mẫn đằng sau: “Ngươi khác không tôn trọng ta thì thôi, nếu ngay cả loại tiểu nhân vật như hắn cũng có thể mắng ta, ngươi nói phải làm sao đây?”
Trần Huy Mẫn đứng ra: “Dễ thôi, ta giúp ngươi đánh rụng răng chó của hắn.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Rất tốt, ta rất thích răng hô của hắn. Ba phút có đủ không?”
“Không cần, một phút thôi.” Trần Huy Mẫn vừa nói xong, chỉ thấy hai tay của hắn bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cả người bay lên không giống như chim ưng nhào đến tên răng hô.
Không đợi tên răng hô kịp lấy lại tinh thần, Trần Huy Mẫn đã rơi xuống đất đứng bên cạnh hắn, tay trái túm vào lưng tên răng hô rồi đập mạnh hắn xuống bàn ăn, tay phải quơ cây nến đồng trên bàn ăn nện xuống miệng đối phương.
Rắc.
Mấy cái răng cửa của tên răng hô bị nện gãy.
Đám lưu manh đứng chung với tên răng hô không ngờ động tác của Trần Huy Mẫn lại nhanh đến như vậy, đang định ra tay cứu đồng bọn, Trần Huy Mẫn đã cầm cây nến đánh thật mạnh vào tên răng hô.
Rắc.
Lần này cằm của tên răng hô bị nện nát, máu tươi từ trong miệng phun ra, nhuộm đỏ cả bàn ăn.
Tất cả mọi người đều kinh hãi trước thủ pháp tàn nhẫn của Trần Huy Mẫn.
Ngay trước mặt lão đại của bốn băng đảng lớn.
Ngay trước mặt bốn đại thanh tra.
Trần Huy Mẫn đánh rụng răng tên răng hô.
Chỉ dùng chưa đến mười giây.
Thạch Chí Kiên vỗ tay: “Tốt.” Hắn móc khăn tay bốc ba cái răng của tên răng hô rơi xuống bàn, nhẹ nhàng ném vào ly rượu vang. Chiếc răng dính máu chạm vào cạnh ly, phát ra âm thanh đinh đinh.
Lúc này, mọi người đột nhiên nhớ tới, Thạch Chí Kiên trước mắt ngoại trừ là Thạch thần tài, kiêu hùng trong giới kinh doanh, hắn dường như còn là đại gia của Hồng Hưng.
Hắn cũng được coi là một nửa giang hồ.
Thần Gia cũng chấn kinh trước thủ đoạn tàn nhẫn của Thạch Chí Kiên.
Lúc này, Thạch Chí Kiên đột nhiên đứng dậy, đưa ly rượu đỏ cho Thần Gia: “Thần Gia, mời rượu.”
Chung quanh im lặng.
Thần Gia nổi giận.
Hắn đột nhiên móc một khẩu súng từ trong ngực ra, chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Mời ta uống rượu? Ngươi có hỏi trước xem ta có đồng ý hay không?”
Người chung quanh giật mình. Chẳng ai ngờ Thần Gia lại móc tên gia hỏa kia ra.
“Thần Gia, nơi này là địa bàn của Lạc ca. Chẳng lẽ ngươi không hiểu quy củ?”
“Mau cất súng đi. Bằng không, ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.” Đám người Nhan Hùng lên tiếng.
Lôi Lạc đã định ra quy củ. Đến nhà hắn ăn cơm uống rượu không được phép mang theo súng. Nhưng Thần Gia chẳng những mang theo súng, lại còn móc ra, xem như đã phạm vào tối kỵ.
Thần Gia kiêu ngạo, không để mọi người vào mắt. Hắn nhìn Lôi Lạc, nói: “Lạc ca, tên em nuôi tiện nghi này của ngươi không nghe lời. Ta giúp ngươi dạy cho hắn một bài học, ngươi không ngại chứ.”
Mọi người cho rằng Lôi Lạc sẽ tức giận, ai ngờ biểu hiện của Lôi Lạc vẫn bình thường, ra hiệu Thần Gia: “Xin cứ tự nhiên.”
“Ngay cả Lôi Lạc cũng không dám quản ta?”
Thần Gia lại càng đắc ý.
“Hôm nay chính là ngày chết của tên khốn Thạch Chí Kiên ngươi.”
Thần Gia bỗng nhiên quay mặt cười gằn nhìn Thạch Chí Kiên: “Thằng chó, bây giờ ngươi còn cái gì để nói nữa không? Ngay cả Lạc ca cũng không bảo vệ ngươi, tối nay ngươi chết chắc rồi.”
“Thật sao?” Thạch Chí Kiên mỉm cười, bưng ly rượu vang vòng qua bàn bước đến chỗ Thần Gia.
Mọi người đứng dậy nhường chỗ.
Thạch Chí Kiên đến trước mặt Thần Gia.
Thần Gia ương ngạnh nói: “Thế nào, muốn xin lỗi ta, muốn cầu xin ta tha thứ, để ta bỏ qua cho ngươi?”
Thạch Chí Kiên đưa ly rượu cho Thần Gia: “Một cơ hội cuối cùng, uống nó đi.”
Thần Gia khó mà tin được vào lỗ tai của mình: “Ý gì đây? Đến lúc này rồi mà ngươi còn dám uy hiếp ta? Dựa vào cái gì?”
Thạch Chí Kiên không lên tiếng, một giọng nói vang lên: “Chỉ dựa vào ta. Dựa vào việc hắn gọi ta một tiếng Hào ca.”
“Hào cà thọt?”
“Tại sao hắn lại đến đây?”
“Hôm nay là ngày bốn đại thanh tra và lão đại của bốn băng đảng tụ họp, hắn có chuyện gì ở đây cơ chứ?”
Hào cà thọt.
Ngũ Quốc Hào.
Lão đại Nghĩa Quần.
…
Hào cà thọt xuất thân từ Triều Châu Bang, sau đó kết thù oán với Thần Gia phải rời khỏi Triều Châu Bang thành lập Nghĩa Quần.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Nghĩa Quần phát triển lớn mạnh, thực lực đáng sợ.
Nhất là sau khi hắn giúp Lôi Lạc ngồi lên vị trí tổng thanh tra, dưới sự nâng đỡ của Lôi Lạc, thực lực của Nghĩa Quần tăng mạnh, phát triển cực nhanh.
Hiện tại thành viên của Nghĩa Quần cũng đã đến hơn mười ngàn, hơn nữa còn là hạng người hung mãnh. Cho dù so đấu với bốn băng đảng lớn cũng không rơi vào thế hạ phong.
Hào cà thọt xuất hiện khiến cho hiện trường trở nên rối loạn.
Hào cà thọt đứng về phía Thạch Chí Kiên lại càng khiến cho mọi người cảm thấy bữa ăn tối nay không đơn giản.
Lão đại Hòa Ký Bạch Đầu Ông cau mày.
Ánh mắt của Cát Thiên Vương Thập Tứ K như điện.
Hướng lão đại của Tân Ký cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Mắt tam giác của Nhan Hùng co rút lại, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Hàn Sâm và Lam Cương cũng có biểu hiện khác nhau.
Đêm nay,
Trò hay đã mở màn.