Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 670 - Chương 670. Ngẩng Đầu Ba Thước Có Thần Minh

Chương 670. Ngẩng đầu ba thước có thần minh
Chương 670. Ngẩng đầu ba thước có thần minh

“Ồ, Lạc ca đến rồi.”

‘Thạch thần tài cũng đến.”

Hiện tại Thạch Chí Kiên rất nổi tiếng. Biệt danh cũng có rất nhiều. Nào là Kiên nổ, Kiên gian, bây giờ là Thạch thần tài.

“Sợ rằng lần này Thạch thần tài sẽ chia cho chúng ta một ít tiền.”

“Đương nhiên rồi, hắn có ba ngàn mẫu đất xây biệt thự, miếng thịt to như vậy ăn làm sao hết. Hắn ăn thịt, chúng ta uống nước canh cũng được.”

“Nói rất đúng. Trong tay của ta đang có tài nguyên đất cát.”

“Ta có xi măng.”

“Vậy thì chúc mừng mọi người. Đợi lát nữa phát tài nhé.”

“Ha ha ha.”

Trong tiếng cười của mọi người, Lôi Lạc và Thạch Chí Kiên cùng nhau ngồi xuống ghế.

“Mọi người nói cái gì vậy? Tại sao lại cười vui vẻ đến thế?” Lôi Lạc cầm thìa bạc gõ chén, ra hiệu người làm đun nóng rượu thanh mai rồi mới nhìn về phía mọi người.

Nhan Hùng thở dài nói: “Mọi người đang bàn về chuyện kiếm tiền. Haiz, đáng tiếc, ta chỉ là một thanh tra, không phải lão đại của băng nhóm. Cái gì cát đá, xi măng, ta cũng không có.”

Thần Gia của Triều Châu Bang cười ha hả: “Thanh tra Nhan nói vậy là không đúng rồi. Mỗi người đều có chức vụ quản lý của riêng mình. Kiếm tiền có nhiều có ít, không cần phải so đo như vậy.”

Ai cũng biết người của Triều Châu Bang rất nhiều, quản lý nhà máy xi măng và cát đá lớn nhất Hồng Kông. Đây là những vật liệu xây dựng không thể thiếu cho các tòa nhà cao tầng.

Thị trường bất động sản Hồng Kông đang yếu. Triều Châu Bang không thể kiếm được tiền. Bây giờ sản nghiệp đang có dấu hiệu ngẩng đầu, cao hứng nhất tất nhiên là Thần Gia rồi.

“Thần Gia, nghe nói gần đây ngươi cưới được một nữ hài mười bốn mươi lăm làm vợ nhỏ thứ tám. Ngươi đúng là hoa lê ép hải đường, gừng càng già càng cay.”

“Đúng vậy, nghe nói nữ hài kia là con gái của một đại gia. Ngươi hại cha của người ta phá sản, leo lên người mẹ của người ta, cuối cùng lại ép nữ hài người ta làm vợ nhỏ. Coi chừng đó, lúc nào dưới gối cũng giấu sẵn cái kéo đấy.”

Mặc dù đám người giang hồ này không phải người tốt nhưng rất nhiều người cũng có điểm mấu chốt của mình. Loại người không tuân thủ ranh giới như Thần Gia, bọn hắn căm thù đến tận xương tủy.

Ban đầu Thần Gia còn mỉm cười, nghe xong, mặt của hắn lạnh lại, tư thái cao ngạo: “Mẹ kiếp, lão tử thích leo lên người mẹ của nàng, rồi cưới nàng làm vợ đấy, các ngươi làm gì được ta?”

Lúc này, một giọng nói vang lên: “Người đang làm, trời đang nhìn. Ngẩng đầu ba thước có thần minh. Thần Gia, ngươi coi chừng, làm nhiều chuyện xấu, Thiên Lôi đánh xuống đó.”

Nhìn lại người nói, là Thạch Chí Kiên.

“Thạch Chí Kiên, lời này của ngươi là có ý gì?” Thần Gia cố nén cơn giận, vỗ bàn một cái, lớn tiếng chất vấn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên không chút hoang mang: “Ta nói gì ngươi rõ ràng nhất. Thần Gia, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, có đôi khi làm chuyện gì cũng phải tích đức.”

“Chưa nhắc đến chuyện nữ hài kia, tháng trước ngươi vì mở rộng biệt thự của mình mà hủy đi từ đường của người khác. Còn nữa, ngươi vì kiếm tiền mà cấu kết với đám người nước ngoài, ngay cả mồ mả tổ tiên của người ta cũng không buông tha. Hủy từ đường, đào mộ phần, những chuyện này đều giảm thọ đấy.”

Thần Gia cười ha hả: “Đúng thì sao? Ngươi có biết vì sao ta được gọi là Thần Gia không? Ta chính là thần. Ta ngay cả người cũng không sợ, làm sao lại đi sợ đám quỷ nghèo kia?”

“Ngươi không sợ? Nhưng người đang làm, trời đang nhìn. Ông trời sẽ thu thập ngươi.”

“Ngươi nói cái gì?” Thần Gia đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

Đám vệ sĩ của Triều Châu Bang đi theo Thần Gia thấy bên này xảy ra chuyện, tất cả chạy đến bảo vệ hai bên Thần Gia nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.

Thần Gia lại càng thêm đắc ý. Bởi vì bên cạnh Thạch Chí Kiên chỉ có Trần Huy Mẫn, còn bên cạnh hắn có tám người.

Thạch Chí Kiên ung dung lắc lư ly rượu, nhìn cũng không thèm nhìn Thần Gia: “Ta nói sai sao? Mọi người đánh giá thử xem.”

Chung quanh không ai lên tiếng.

Triều Châu Bang là bang phái đứng thứ hai sau Hồng Kông, thành viên hơn mười ngàn.

Lão đại Hòa Ký Bạch Đầu Ông, Hướng lão đại của Tân Ký, Cát Thiên Vương của Thập Tứ K đều vui vẻ ngồi đó xem hổ đấu.

Bên này, Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương đều nhìn Lôi Lạc.

Lôi Lạc im lặng, giống như hết thảy trước mắt chẳng liên quan gì đến hắn.

Ba người sinh lòng hoài nghi, nhưng không động đậy.

Thấy ai cũng không đứng ra giúp đỡ Thạch Chí Kiên, Thần Gia của Triều Châu Bang lại càng đắc ý.

Hắn vốn cho rằng Lôi Lạc sẽ đứng ra bênh vực đứa em nuôi, không ngờ người nào cũng thực tế như vậy.

Thần Gia đã sớm bất mãn Thạch Chí Kiên. Lúc này, tất cả đều bộc phát. Hắn chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên mà mắng: “Thằng chó, nói dễ nghe thì ta gọi ngươi một tiếng ông chủ Thạch. Nói khó nghe thì ngươi là một tên khốn kiếp. Ỷ mình có chút bản lĩnh thì muốn diễu võ dương oai trước mặt những lão đại như chúng ta sao.”

Một tên đàn em răng hô bên cạnh Thần Gia muốn lên chức, chỉ vào Thạch Chí Kiên mà mắng: “Có nghe hay không? Thần Gia chúng ta là ai chứ, là người mà loại khốn kiếp như ngươi có thể đắc tội? Ta khinh.”

Hết chương 670.
Bình Luận (0)
Comment