Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 669 - Chương 669. Đánh Về Nguyên Hình

Chương 669. Đánh về nguyên hình
Chương 669. Đánh về nguyên hình

Thạch Chí Kiên ở bên cạnh nghe cả nửa ngày, lúc này hắn mới tính là hiểu rõ chân tướng.

Trư Du Tử phụ trách giúp Lôi Lạc thu nợ, luôn luôn chăm chỉ, lại trung thành tuyệt đối.

Về sau, Thạch Chí Kiên thành lập thương hội Alibaba và công ty Thuận Phong, mang lại cho các băng nhóm tỷ suất lợi nhuận lớn hơn.

Lôi Lạc làm tổng thanh tra, vẫn luôn đảm nhiệm chức “minh chủ” hai đạo hắc bạch, không ai không nghe theo.

Nhưng lòng tham thì không đáy. Thần Gia Triều Châu Bang thấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cố tình giăng một cái bẫy mời Trư Du Tử đánh bài.

Trước đó, Trư Du Tử rất thích đánh bài, về sau theo Lôi Lạc mới sửa đổi.

Lần này hắn bị Thần Gia tính toán, một đêm thua một triệu đô la Hồng Kông.

Thần Gia cho người đòi nợ, Trư Du Tử không dám nói với Lôi Lạc. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải nghe theo sự sắp xếp của Thần Gia.

Thần Gia yêu cầu Trư Du Tử cố tình làm sai số tiền khi thu nợ Triều Châu Bang. Vốn phải nộp mấy triệu thì bây giờ chỉ cần nộp mấy trăm, từ đó kiếm được không ít tiền.

Nhưng trên đời này có bức tường nào mà gió không lọt. Triều Châu Bang chiếm tiện nghi, những bang phái nghe được cảm thấy rất khó chịu, lập tức báo cáo lại với Lôi Lạc.

Lôi Lạc cho người điều tra, từ đó tra ra được Trư Du Tử.

“Hai sườn ba dao ta có thể giúp ngươi cản, nhưng tiền của mọi người, dù sao chuyện này cũng cần một lời giải thích.” Lôi Lạc chậm rãi thả con mèo hoa xuống đất, để nó bắt quả bóng da, lúc này hắn mới nói tiếp với Trư Du Tử: “Gãy tay gãy chân là điều không thể tránh khỏi. Ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý.”

Trư Du Tử biết đây là khả năng lớn nhất mà Lôi Lạc có thể giúp hắn.

Chuyện lần này liên quan đến nhiều người, cũng không phải một mình Lôi Lạc có thể làm chủ.

Bịch.

Trư Du Tử quỳ gối xuống trước mặt Lôi Lạc, nước mắt nước mũi chảy ra: “Cảm ơn Lạc ca. Ta sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của ngươi.”

Lôi Lạc thở dài: “Ta giúp ngươi không phải bởi vì ngươi theo ta lâu. Ta giúp ngươi là vì ta biết lần này vì sao ngươi lại đi đánh bạc.”

Trư Du Tử ngây ra: “Lạc ca, ngươi cũng biết rồi?”

Lôi Lạc gật đầu: “Ngươi ngu quá, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao lại không nói với ta? Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể giải quyết được sao? Ngươi hỏi ta, năm ba trăm ngàn ta có thể lấy ra được mà.”

Đường Tam Tạng nói: “Ta cũng không muốn như vậy. Bệnh của Niếp Niếp cần rất nhiều tiền. Con bé di truyền bệnh nhà giàu của ta. Bác sĩ nói chỉ có thể đến Mỹ để phẫu thuật. Tiền phẫu thuật ít nhất cũng phải bảy tám trăm ngàn. Ta có tài sản gì, ngươi rõ ràng nhất, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Cho nên ta đành phải đánh cược một lần.”

“Ngươi đó, ngốc quá.” Lôi Lạc bước đến trước mặt Trư Du Tử, vỗ mạnh vào vai của hắn.

Đúng lúc này, Thạch Chí Kiên lên tiếng: “Lạc ca, thật ra chuyện này rất dễ giải quyết.

“Sao?” Lôi Lạc và Trư Du Tử đang quỳ dưới đất cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên đứng dậy, mỉm cười ôm con mèo hoa mà Lôi Lạc vừa chơi đùa lúc nãy.

“A Kiên, lời này của ngươi là có ý gì?”

“Ý của ta đó là, chuyện này rất dễ giải quyết. Tử ca không cần gãy tay gãy chân, ngươi cũng không cần bội bạc, khiến cho mọi người khó chịu. Tóm lại, sẽ có một kết cục hoàn mỹ, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.”

“Ngươi muốn làm như thế nào?”

Trư Du Tử đi theo Lôi Lạc nhiều năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm.

Cộng thêm chuyện lần này Trư Du Tử làm sai có thể thông cảm được, cho nên Lôi Lạc muốn cứu hắn một lần.

Thạch Chí Kiên cúi đầu xoa con mèo đang ôm trong lòng, nhẹ nhàng đung đưa một chân của con mèo: “Oan có đầu nợ có chủ. Con mèo có tài giỏi đến cỡ nào cũng không trở thành con hổ được. Nếu đã không thể trở thành con hổ, chi bằng đánh nó về nguyên hình, ngay cả mèo cũng không còn làm được.”

Nghe xong, Lôi Lạc và Trư Du Tử nhìn nhau, chẳng biết tại sao trong lòng lại phát lạnh.

“Lạc ca, khuya như vậy còn mời mọi người dùng cơm, đúng là có lòng.”

“Đúng vậy, đã lâu rồi ta không đến nhà của Lạc ca.”

Bốn đại thanh tra Nhan Hùng, Lam Cương và Hàn Sâm đều đã có mặt tại nhà Lôi Lạc.

Lão đại của bốn bang phái là Bạch Đầu Ông của Hòa Ký, Thần Gia của Triều Châu Bang, còn có Cát Thiên Vương của Thập Tứ K, và người của Tân Ký cũng chạy đến nhà của Lôi Lạc.

Lập tức, biệt thự của Lôi Lạc trở nên náo nhiệt.

Dưới sự sắp xếp của Lôi Lạc, mọi người được mời đến bãi cỏ đằng sau biệt thự.

Có một bàn ăn lớn trên bãi cỏ, gần đó có người đang nướng thịt. Món ăn Tây, còn có nhạc đệm, khiến cho vườn hoa trở thành vũ hội.

“Sân rộng vẫn tốt nhất. Cảm giác ăn cơm ngoài trời này thật sự sảng khoái.”

“Đúng vậy, sau này ta cũng muốn xây một khoảng sân lớn như vậy, mang vợ lớn vợ bé, còn có con cái của ta tập trung lại một chỗ nướng thịt.”

Mọi người ngồi cạnh bàn ăn, bàn tán ầm ĩ.

Lúc này, Lôi Lạc và Thạch Chí Kiên bước đến.

Hết chương 669.
Bình Luận (0)
Comment