Trong lòng Bạch Nguyệt Thường cảm thấy rất vui nhưng không hiện ra ngoài gương mặt, chỉ nhẹ nhàng nói: “A Kiên, ngươi có lòng rồi. Trách không được Lạc ca luôn nhắc ngươi với ta. Gần đây hắn hay nóng tính, ngươi nhớ nhắc nhở hắn giùm ta.”
Thạch Chí Kiên là người thông minh, biết Bạch Nguyệt Thường đang nói chuyện gì, lập tức gật đầu biểu thị cảm ơn.
Thạch Chí Kiên cùng với Trần Huy Mẫn bước đến phòng làm việc.
Ngoài cửa, Trần Tế Cửu đang ngồi cạnh bàn, hai chân bắt chéo lên mép bàn, miệng ngậm điếu thuốc, trong tay cầm một tờ báo lá cải chuyên đăng tin về các minh tinh, đang say sưa đọc.
Nghe được động tĩnh, Trần Tế Cửu quay đầu lại. Nhìn thấy là Thạch Chí Kiên, hắn vội bỏ tờ báo xuống, đứng lên ôm lấy cổ của Thạch Chí Kiên: “Lạc ca chờ ngươi rất lâu, tại sao bây giờ ngươi mới đến?” Giọng điệu của hắn có chút trách cứ.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, gạt tay hắn khỏi vai của mình: “Cũng không còn cách nào. Gần đây ta bận nhiều việc quá, tối nay đến được đây cũng là ráng lắm rồi.”
Trần Tế Cửu vỗ vai hắn: “Lên lầu trước đi. Có rảnh ta mời ngươi đến vũ trường Bobo uống rượu.”
“Mời cái quỷ. Lần nào cũng không phải ngươi mời khách ta tính tiền sao?”
“Anh em chúng ta còn so đo mấy thứ này sao? Ai bảo ngươi là ông chủ của vũ trường chứ?”
Hai người cười cười nói nói, sau đó Thạch Chí Kiên lên lầu, để Trần Huy Mẫn ở dưới chờ hắn.
Trần Tế Cửu lấy một điếu thuốc đưa cho Trần Huy Mẫn, nheo mắt nói với hắn: “Ngươi tên Trần Huy Mẫn đúng không? Nghe A Kiên nói, ngươi đánh nhau giỏi lắm phải không?”
“Bình thường thôi.”
“Cái gì gọi là bình thường? Không thành thật chút nào.”
Trần Tế Cửu đốt thuốc cho Trần Huy Mẫn: “Nắm đấm mạnh thì cứ nói là nắm đấm mạnh, quá khiêm tốn chính là dối trá.”
Trần Huy Mẫn gãi đầu: “Ngươi quá khen.”
“Ngươi đấy, lại khiêm tốn nữa rồi. Như vầy, ta có một cơ hội kiếm tiền rất thích hợp với ngươi.” Trần Tế Cửu hạ giọng nói: “Sẽ sớm có một trận tranh đai vô địch quyền anh ở Ma Cao. Ta quen với người của tổ chức. Bây giờ ta đang thiếu một quyền thủ, ngươi có hứng thú tham gia hay không? Tiền thưởng nhiều lắm, ba chục nghìn. Sao, ngươi có suy nghĩ gì không?”
Trần Huy Mẫn động tâm: “Nhiều như vậy à?”
“Đương nhiên rồi. Ta và A Kiên là bạn tốt của nhau, ngươi lại là vệ sĩ của A Kiên, ta đi lừa ngươi làm gì?”
“Còn nữa, ngươi muốn tham gia, ta sẽ mua ngươi thắng. Đến lúc đó chúng ta kết hợp kiếm một món hời. Ngươi có làm hay không?”
Trần Huy Mẫn hút một hơi thuốc: “Chuyện này ta cần phải hỏi Thạch tiên sinh. Thạch tiên sinh đồng ý cho ta làm thì ta làm.”
“Muốn chết à? Mấy chuyện này mà ngươi cũng phải hỏi hắn?”
Trần Tế Cửu cảm thấy buồn bực, lại lấy ra một điếu thuốc. Dường như hắn nhớ đến điều gì đó, lập tức hỏi Trần Huy Mẫn: “Đúng rồi, vừa rồi ngươi có nhìn thấy cái gì không?”
“Nhìn thấy cái gì?”
“Vừa rồi ta đưa tay ôm cổ của hắn, ông chủ của ngươi gạt tay của ta ra đúng không? Có ý gì? Chẳng lẽ ta không xứng với hắn?”
Trần Huy Mẫn ngơ ngác hỏi lại: “Ngươi cho rằng thì sao?”
Trần Tế Cửu ngẩn cả người, cẩn thận nghĩ lại. Hiện tại Trần Tế Cửu hắn đúng là không còn xứng với Thạch Chí Kiên nữa.
Trước kia, Thạch Chí Kiên chỉ là một tên nghèo kiết xác ở Thạch Giáp Vĩ. Bây giờ hắn là ông chủ của công ty Thần Thoại.
Người ta có thể một đêm kiếm năm chục nghìn.
Trần Tế Cửu hắn thì sao? Chiến tích lớn nhất của hắn là giúp Lạc ca nuôi vợ nhỏ. Bây giờ nuôi những chín người.
“Mẹ kiếp. Người so với người, tức càng thêm tức.” Trần Tế Cửu hút thuốc thật mạnh.
…
Cộc cộc cộc.
“Mời vào.” Giọng nói của Lôi Lạc vang lên trong phòng.
Thạch Chí Kiên đẩy cửa vào. Lôi Lạc ngồi trong phòng làm việc, ôm một con mèo hoa trong lòng.
Bên cạnh, Trư Du Tử dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên bước vào, hắn vội mỉm cười nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng.
“A Kiên, ngươi ngồi đi. Ta có mấy lời muốn nói với Trư Du Tử.”
“Có cần ta ra ngoài trước hay không?” Thạch Chí Kiên chỉ ra ngoài cửa.
“Không cần, cũng không phải bí mật gì lớn.” Lôi Lạc tiếp tục chơi đùa với mèo: “Chỉ là tên khốn Trư Du Tử nhận chỗ tốt của Thần Gia Triều Châu Bang, phá hư quy củ.”
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua Trư Du Tử đang chảy mồ hôi ròng ròng, không rõ một người thông minh như hắn lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
Thạch Chí Kiên ngồi xuống ghế salon, tự rót cho mình một tách trà, chờ xem kịch.
“Xin lỗi, Lạc ca. Ta cũng không muốn mà.” Trư Du Tử đau khổ nói.
“Tên khốn Thần Gia biết ta có bệnh thích chiếm tiện nghi, cho nên mới cố tình giăng bẫy hãm hại ta. Vì thế ta mới giúp hắn.”
“Ngươi ham món lợi nhỏ ta mặc kệ, ngươi phá hư quy củ thì tính thế nào?” Lôi Lạc xoa đầu con mèo, nhìn cũng không thèm nhìn Trư Du Tử, giọng điệu lạnh lùng.
Trư Du Tử cắn răng: “Ta nhận mệnh. Ta chịu đựng được hai sườn ba dao.”
Thạch Chí Kiên biết, hai sườn ba dao là cắm hai con dao trên ngực. Loại tra tấn độc ác này cho dù ngươi không chết cũng phải nằm nửa năm.
Lôi Lạc ngẩng đầu nhìn Trư Du Tử: “Ngươi chịu nổi không? Ngươi có bệnh nhà giàu mà. Mỗi ngày ghim kim, còn đâm ngươi ba dao, cho dù thần tiên cũng phải chết.”
Bệnh nhà giàu là bệnh tiểu đường, ngày nào cũng phải tiêm insulin.
Trư Du Tử biết, Lôi Lạc nói như vậy là quan tâm mình, lại càng thêm xấu hổ: “Vậy thì sao? Làm sai thì phải nhận mệnh? Vì Lạc ca ngươi, ta nhất định phải cho mọi người một công đạo.”