Trong nháy mắt, mồ hôi to như hạt đậu rịn ra từ trên trán của Lý Gia Kiệt.
Nét mặt của hắn và Cao Minh Sâm giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm Tô Ấu Vi.
Hoắc thị nhiều người như vậy, tìm ra mấy người ảo như vầy chẳng khác nào mò kim đáy biển. Trời ơi, tại sao nàng lại làm được chứ?
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu nhìn nhau, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Hai người có ngốc cũng nhìn ra được Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt có chuyện ẩn bên trong. Còn nữa, Tô Ấu Vi không đơn giản.
Bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng.
Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt mặt đỏ đến mang tai, không trả lời được câu hỏi của Tô Ấu Vi. Cả hai cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
Thạch Chí Kiên gõ bàn: “Cuộc họp hôm nay tạm thời đến đây. Mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, hắn ra hiệu Tô Ấu Vi giao bản báo cáo trong tay cho Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt: “Các ngươi mau xuống dưới chỉnh sửa lại. Lần sau đừng phạm sai lầm này nữa nhé.”
Đây là tha cho hai người một lần.
Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt giống như được đại xá, vội cầm bản báo cáo cúi đầu nhận lỗi: “Lần sau chúng ta nhất định sẽ chú ý.”
“Yên tâm đi, chúng ta nhất định không phạm sai lầm nữa đâu.”
Hai người coi như đã biết, ban đầu Thạch Chí Kiên đã đào sẵn cho bọn hắn một cái hố rồi đứng đó cười chờ bọn hắn nhảy vào.
Bọn hắn nhớ lại lời nói trước đó của Thạch Chí Kiên, hắn nói Tô Ấu Vi là học trò của hắn.
Học trò đã lợi hại như vậy, không cần phải nói vị sư phụ Thạch tiên sinh sắc bén đến cỡ nào.
Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt đột nhiên sợ Thạch Chí Kiên vô cùng.
Tuổi không lớn nhưng quyền mưu lại chơi một cách thành thục. Đúng là không phải người.
…
Thấy Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt đã dẫn người đi, Thạch Chí Kiên mỉm cười nhìn Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu: “Hai vị thiếu gia, các ngươi cảm thấy như thế nào về chuyện này? Vị trưởng phòng tài chính mà ta vừa mới bổ nhiệm có thích hợp hay không?”
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu nhìn nhau, sau đó cả hai cùng giơ ngón tay cái lên: “Cao! Thật sự cao.”
Một lát sau, bọn hắn lại nói tiếp: “A Kiên, làm sao ngươi biết bọn hắn kiếm tiền đen về nhân công chứ?”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Hai vị đại thiếu, các ngươi hỏi vấn đề này là biết các ngươi chẳng dính khói lửa trần gian rồi.”
“Hai mẹo lớn nhất để kiếm tiền từ các dự án xây dựng là thêm nhân công và thu phong bì đỏ từ những nơi cung ứng xi măng, cát, sỏi, gạch và các vật liệu xây dựng khác. Cái này ta không cần dạy cho hai ngươi chứ?”
Từ thiếu và Hoắc thiếu xấu hổ nói: “Nhưng sơ hở về nhân công thì có thể xử lý, còn vật liệu xây dựng thì sao? Vấn đề này nên giải quyết như thế nào?”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Không cần chúng ta giải quyết, sẽ có người chủ động giúp chúng ta.”
“Là ai?”
Không đợi hai người hiểu rõ, reng reng reng.
Điện thoại trên bàn trong phòng họp vang lên.
Tô Ấu Vi bước qua nhận điện thoại, sau đó chuyển cho Thạch Chí Kiên: “Là thanh tra Lôi gọi đến, tối nay hắn muốn mời ngươi ăn cơm.”
Thạch Chí Kiên đứng lên, cười nói: “Thấy không, người giúp giải quyết vấn đề đã đến rồi đấy.”
Tiếp theo, hắn nhận điện thoại: “Lạc ca phải không? Tối nay ta sẽ đến đúng giờ.”
Từ thiếu và Hoắc thiếu nhìn nhau, không rõ cho lắm.
Sườn núi, biệt thự Lôi Lạc.
Thạch Chí Kiên nhớ mình đã từng đến đây một lần. Khi đó Lôi Lạc vừa mới được thăng chức lên thành tổng thanh tra.
Địa vị thay đổi, từ biệt thự vịnh nước cạn chuyển đến biệt thự sườn núi.
Lúc đó, Thạch Chí Kiên vì muốn quảng cáo nhà hàng Hải Lý Lao, hắn đã nhờ quan hệ của Lôi Lạc mở một bữa tiệc lẩu tại nhà của Lôi Lạc.
Bây giờ trở lại chốn cũ, Thạch Chí Kiên không khỏi sinh lòng cảm khái. Hắn ra hiệu cho Trần Huy Mẫn xách quà rồi bước xuống xe, đi thẳng đến cổng nhà Lôi Lạc.
Ngoài cửa đã sớm có người đứng sẵn, bước lên đằng trước hỗ trợ nhận quà.
Thạch Chí Kiên bước thẳng vào trong biệt thự. Hắn nhìn thấy một phu nhân xinh đẹp từ bên trong bước ra, mỉm cười hỏi hắn: “Là A Kiên sao? A Lạc nhờ ta dẫn ngươi đến phòng làm việc.”
Thạch Chí Kiên biết đối phương là ai, là vợ của Lôi Lạc, Bạch Nguyệt Thường.
Thạch Chí Kiên ra hiệu với Trần Huy Mẫn, Trần Huy Mẫn vội vàng lấy một thứ từ bên trong đống quà đưa cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhận lấy, sau đó đưa cho Bạch Nguyệt Thường: “Thường tỷ, ta không biết ngươi thích cái gì, cho nên ta đã mua loại nước hoa Pháp này tặng cho ngươi.”
Bạch Nguyệt Thường nhìn hộp quà, là Chanel phiên bản giới hạn vừa mới ra mắt. Hộp quà được gói rất tinh xảo, chỉ cần cái hộp thôi cũng đủ toát ra sự cao quý và xa xỉ.
Trong thời đại này, các thương hiệu xa xỉ nước ngoài mới đổ bộ vào Hồng Kông. Rất nhiều phu nhân và quý tộc Hồng Kông đều thích ganh đua với nhau những thứ này.
Nhất là về phương diện nước hoa. Trước kia, mọi người cạnh tranh với nhau về loại nước hoa do Quảng Đông Trung Quốc sản xuất. Còn bây giờ, mỗi khi các nàng tập trung lại uống trà nói chuyện phiếm với nhau thì đều bàn về loại nước hoa ngoại quốc.
Bạch Nguyệt Thường cũng không ngoại lệ. Nàng biết loại nước hoa Chanel này thuộc về số lượng có hạn, rất khó mua được. Cách đây không lâu, vợ của cục trưởng cục thuế người nước ngoài không biết từ đâu mua được một chai, lập tức lấy ra khoe khoang, chỉ sợ người Hồng Kông không biết.