Nghe nói gần đây Thạch Chí Kiên kinh doanh bất động sản, Hào cà thọt đã tặng cho hắn một món quà lớn. Bây giờ, Thạch Chí Kiên trả lại cho hắn cũng là một món quà lớn.
“Sớm biết như vậy, ta cũng đã tặng quà cho hắn hôm diễn ra lễ động thổ rồi. Chúc mừng một chút, nói không chừng còn có thể kiếm được chỗ lợi.”
Mặc kệ là Hòa Ký, Thập Tứ K hay là Tân Ký, tất cả đều không nhịn được mà cùng có suy nghĩ này.
Trong lúc mọi người suy nghĩ lung tung, Thạch Chí Kiên bỗng nhiên đứng dậy, nâng ly lên: “Đầu tiên ta xin chúc mừng Hào ca, chúc mừng Nghĩa Quần tiến vào bốn băng nhóm lớn của Hương Giang. Ngoài ra, nhà máy khai thác đá, còn có nhà máy sản xuất xi măng của Triều Châu Bang cũng sẽ do Hào ca phụ trách, không biết mọi người có ý kiến gì hay không?”
Mọi người nhìn nhau, lúc này bọn hắn dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
Không phải ngay từ ban đầu Thạch Chí Kiên đã có tính toán đó chứ?
Mọi người lại nhớ đến thái độ dương dương đắc ý của Thần Gia khi nói mình nắm trong tay nhà máy xi măng và cát đá nhiều nhất Hồng Kông, lập tức trong lòng phát lạnh, chỉ cảm thấy Thạch Chí Kiên đang nở nụ cười thân thiết trước mắt chính là một tên tiểu ác ma.
Trong lòng Hào cà thọt vô cùng kích động.
Nghĩa Quần làm giàu dựa vào sòng bạc, mại dâm, nhưng những thứ này đều không phải biện pháp lâu dài.
Kinh doanh cát đá xi măng thì khác. Chẳng những lợi nhuận cao mà còn thuộc loại kinh doanh đứng đắn. Nhất là hiện nay bất động sản Hồng Kông đang phát triển, sau này xi măng cát đá tuyệt đối có thể tăng giá, tiền kiếm được cũng sạch hơn.
Hào cà thọt thật sự cảm kích Thạch Chí Kiên.
“Vẫn là A Kiên tài giỏi, chỉ sử dụng một mẹo nhỏ đã có thể đẩy ngã Thần Gia, tặng cho ta một món quà lớn.”
Đương nhiên, trước đó Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt đã ký kết với nhau. Thạch Chí Kiên sẽ có cổ phần trong hai nhà máy xi măng và cát đá của Triều Châu Bang, sau này hai người bọn hắn cùng nhau kiếm tiền.
Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Tiếp theo, Hào ca hãy nói ra những hoạt động kinh doanh khác mà Triều Châu Bang đang quản lý. Nếu mọi người có hứng thú thì có thể gia nhập liên minh. Kiếm tiền mà, càng nhiều người càng tốt.”
Lời vừa nói ra, những người đang bất mãn mới vui vẻ trở lại.
Thần Gia rơi đài, đây là lúc quan trọng mọi người cùng nhau chia thịt.
“Thạch tiên sinh nói rất đúng. Mọi người cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau vui vẻ.” Lão đại của Hòa Ký nói.
“Thần Gia ác giả ác báo. Ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi.” Cát Thiên Vương của Thập Tứ K cũng tỏ thái độ.
“Đối với việc A Hào tiếp quản kinh doanh của Triều Châu Bang, ta không có ý kiến.” Bạch Đầu Ông của Hòa Ký lên tiếng cuối cùng.
Hào cà thọt nhìn thấy, trong lòng cảm thấy thoải mái. Việc hắn tiếp nhận lại hoạt động kinh doanh của Triều Châu Bang đã được mọi người chứng nhận.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ngoài ra, ta có một chuyện muốn nói rõ với mọi người. Thật ra lần này Thần Gia có thể rơi đài, chúng ta còn phải cảm ơn Lạc ca, cảm ơn Lạc ca anh minh thần võ, cố ý để thân tín bên cạnh mình là Trư Du Tử làm mật thám, nghe ngóng được rất nhiều chuyện bất nghĩa của Thần Gia.”
Thạch Chí Kiên bắt đầu tẩy trắng cho Lôi Lạc và Trư Du Tử.
Trước đó, tất cả mọi người đều nghe nói Trư Du Tử không tuân thủ quy củ, cấu kết với Thần Gia làm việc xấu. Thì ra Trư Du Tử là quân cờ nằm vùng của Lôi Lạc. Quả nhiên, Lạc ca uy vũ.
Nhan Hùng là người đầu tiên bưng ly rượu lên: “Xin lỗi Lạc ca. Trước đó ta đã hiểu lầm ngươi, còn tưởng rằng ngươi cố ý dung túng Trư Du Tử. Thì ra ngươi đã có sự chuẩn bị từ trước.”
Cát Thiên Vương cũng bưng ly rượu lên: “Loại giang hồ bại hoại như Thần Gia, người người có thể tru diệt. Lạc ca anh minh thần võ, sắp xếp người mai phục bên trong khiến cho quân địch tan rã. Chúng ta tâm phục khẩu phục.”
“Đúng vậy, tâm phục khẩu phục.”
Tất cả mọi người đứng lên cùng nhau giơ cao ly rượu.
Lôi Lạc rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ta xin nhận tâm ý của mọi người. Nào, cạn ly.”
Thật ra, hắn đã nhịn quá lâu rồi trường hợp như thế này, thật sự rất khó chịu.
Hắn cứ im lặng nhìn Thạch Chí Kiên diễn kịch, quả thật nhàm chán.
Mọi người cùng nhau nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, tất cả bắt đầu ăn uống no say, tâm trạng vui vẻ, hoàn toàn không nhắc đến cuộc tranh đấu trước đó một lời, giống như hết thảy chưa từng phát sinh.
…
Khoảng mười giờ tối, bữa tiệc mới kết thúc.
Đám người Nhan Hùng, Bạch Đầu Ông lần lượt rời đi. Lôi Lạc gọi Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt vào phòng làm việc của mình.
Trong phòng làm việc, vợ của Lôi Lạc là Bạch Nguyệt Thường đã sớm chuẩn bị canh giải rượu cho ba người.
Ba người ngồi trên ghế salon uống canh. Lôi Lạc nói: “A Kiên, lần này thật sự phải cảm ơn ngươi. Nếu không phải ngươi giúp Trư Du Tử giải quyết chuyện lần này, ta sợ cuối cùng nó cũng sẽ liên lụy đến ta.”
Thạch Chí Kiên không ngờ Lôi Lạc lại nói thẳng lời trong lòng ra như vậy.
Nói trắng ra, sở dĩ Lôi Lạc chịu ra tay giúp Trư Du Tử, ngoại trừ tình cảm lâu năm giữa hai người, quan trọng nhất Lôi Lạc sợ Trư Du Tử liên lụy đến mình.