Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 675 - Chương 675. Thêm Một Danh Hào

Chương 675. Thêm một danh hào
Chương 675. Thêm một danh hào

Lôi Lạc có thể ngồi vào vị trí hiện tại rất không dễ dàng.

Quản lý hắc bạch hai đạo, một bát nước nhất định phải giữ thăng bằng. Bằng không, rất dễ dàng tạo nên sai lầm lớn.

“Lạc ca, ngươi nói đùa rồi. Ta chỉ làm chút chuyện nên làm mà thôi.”

Lôi Lạc gật đầu: “Nếu ngươi và A Hào kinh doanh cát đá, xi măng, ta không nhúng tay vào, cũng coi như cảm ơn ngươi.”

Thêm một người là phải bớt một phần thịt. Lôi Lạc chủ động từ bỏ miếng thịt mỡ cũng nói lên thái độ của hắn.

Hào cà thọt lại càng vui vẻ hơn.

Địa vị của Lôi Lạc cao hơn hắn. Nếu đối phương nhúng tay vào mọi việc, hắn sẽ cảm thấy khó chịu, làm chuyện gì cũng sẽ vướng tay vướng chân.

Thạch Chí Kiên thấy Hào cà thọt mặt mày hớn hở, lén lút dùng chân đụng chân của đối phương.

Lại không nghĩ đến đụng hết lần này đến lần khác, Hào cà thọt vẫn không phản ứng chút nào.

Lôi Lạc thấy Hào cà thọt như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.

Hắn làm sao mà không biết lợi nhuận của việc buôn bán xi măng cát đá lớn đến cỡ nào chứ. Bảo hắn nhả ra, hắn thật có chút không nỡ.

“Lạc ca, ngươi có muốn đẩy chức vụ của mình cao hơn một chút không?” Thạch Chí Kiên bỗng nhiên lên tiếng.

“Ngươi nói vậy là sao?” Lôi Lạc khẽ giật mình.

“Ngươi làm tổng thanh tra cũng đã lâu rồi, ngươi có muốn trở thành giám sát hay không?”

Lôi Lạc lắc đầu, bưng canh giải rượu nói: “Lên chức cũng không có ý nghĩa gì, không có thực quyền.”

Lôi Lạc nói là thật. Giám sát, tổng giám sát, những chức vụ này mặc dù nhìn cao hơn chức vụ của hắn, nhưng lại không có thực quyền lớn bằng chức tổng thanh tra của hắn.

Tổng thanh tra bén rễ ở cơ sở, không giống giám sát, tổng giám sát cần phải ngồi ở văn phòng, không tiếp xúc giang hồ, làm sao khống chế được đám người giang hồ chứ?

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Nếu vậy, cứ để ngươi tiếp tục làm tổng thanh tra, nhưng thêm một danh hào vào chức vụ của ngươi nhé?”

“Thêm một danh hào?”

“Thái Bình Thân Sĩ.”

Phốc.

Lôi Lạc phun ra một ngụm nước canh, mở to mắt, không thể tin nổi nhìn Thạch Chí Kiên.

Hào cà thọt cũng vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù hắn là người thô kệch, nhưng hắn cũng biết Thái Bình Thân Sĩ rất ngưu. Không, là rất rất ngưu.

Trong những ngày đầu Hồng Kông bị người Anh chiếm đóng, xã hội bất ổn, bạo loạn trên đường phố lần lượt xảy ra, các đồn cảnh sát thuộc quyền quản lý của Anh cũng chật vật đối phó.

Đặc biệt ở đồn cảnh sát lúc bấy giờ, cảnh sát hạng nhất là người Tây Dương, còn cảnh sát phụ hạng hai là người Ấn Độ. Những kẻ này không nói được tiếng phổ thông hay tiếng Quảng Đông, thành ra bọn hắn không thể xoa dịu cuộc bạo loạn khi bọn hắn ra đường, chỉ biết đánh nhau với dân bản xứ.

Vì vậy, những người có khả năng duy trì hòa bình xã hội và xoa dịu cơn giận của xã hội chỉ có thể là những thân hào có uy vọng tại địa phương. Hơn nữa, những thân hào địa phương này lại có kinh doanh hoặc kết giao lợi ích với người Anh, chính phủ thuộc Anh có thể sai khiến được bọn hắn.

Vào năm 1908, Thống đốc Hồng Kông lúc bấy giờ là Luard đã trao cho các Thái Bình Thân Sĩ quyền giải tán dân chúng tụ tập, bắt giữ phạm nhân, đột nhập và khám xét nhà dựa trên pháp lệnh An ninh công cộng của Hồng Kông vào năm 1886.

Từ đó, Thái Bình Thân Sĩ trở thành quan hàm danh phủ kỳ thực có được quyền lực nhất định ở Hồng Kông.

Đương nhiên, sở dĩ Thạch Chí Kiên đề nghị Lôi Lạc cố gắng vớt một danh hào Thái Bình Thân Sĩ còn có một nguyên nhân, chỉ cần ngươi có được danh hào Thái Bình Thân Sĩ, chẳng khác nào có được kim bài miễn tử.

Bởi vì Thái Bình Thân Sĩ ngoại trừ có quyền bắt giữ và điều tra, bọn hắn còn có được quyền miễn trừ nhất định. Nếu ngươi không phạm phải tội ác cực kỳ nghiêm trọng, ngươi sẽ được miễn trừ hình phạt.

Thạch Chí Kiên biết rõ tương lai của Lôi Lạc. Lúc này hắn đưa ra đề nghị đó chẳng qua chỉ muốn giúp Lôi Lạc một phần nào đó mà thôi.

Lúc này, Lôi Lạc đã bị lời đề nghị to gan của Thạch Chí Kiên chấn kinh. Thái Bình Thân Sĩ là chuyện mà hắn không dám nghĩ đến.

“A Kiên, ta không nghe lầm chứ? Ngươi nói ta có thể làm Thái Bình Thân Sĩ sao?”

“Tại sao ngươi lại không thể?”

“Thái Bình Thân Sĩ là nhân sĩ trong nhân gian, có cống hiến to lớn cho xã hội mới có thể đảm nhận. Ta chỉ là thanh tra, làm sao mà làm được?”

Vẻ mặt Lôi Lạc vô cùng nghi hoặc. Ngay cả Hào cà thọt bên cạnh cũng hết sức tò mò nhìn Thạch Chí Kiên. Hắn cho rằng đây là chuyện không thể nào.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, một tay bưng canh giải rượu lên hớp một hớp rồi đặt xuống, ngẩng đầu nói với Lôi Lạc: “Luật pháp nước Anh khi nào quy định quan chức không được làm Thái Bình Thân Sĩ? Thái Bình Thân Sĩ nhất định phải đến từ dân gian sao? Còn nữa, mặc dù Lạc ca ngươi là nhân viên chính phủ nhưng Thường tỷ thì không phải.”

“Ý của ngươi là gì? A Kiên, ngươi đừng che giấu, ngươi nói cho ta biết đi, ta đang nôn nóng muốn nghe đây.” Lôi Lạc thật sự không nhịn được nữa. Lời nói này của Thạch Chí Kiên đã gãi trúng chỗ ngứa của hắn.

“Rất đơn giản, Lạc ca.” Thạch Chí Kiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây, ba sản nghiệp của ta là thực phẩm Thần Thoại, bất động sản Thần Thoại và công ty điện ảnh Gia Hòa chuẩn bị liên kết với nhau tiến hành hoạt động “Chú ý đến sức khỏe của người dân và ngăn ngừa dịch bệnh cảm cúm.” Nói trắng ra là đến những nơi có bệnh cảm cúm bùng phát mãnh liệt nhất, phân phát khẩu trang, còn có thuốc cảm, nước và các vật dụng y tế.”

Hết chương 675.
Bình Luận (0)
Comment