“Khả năng cần một số tiền lớn. Lạc ca, trước tiên ngươi phải chịu bỏ ra ít nhất một triệu.”
“Cái gì, một triệu?” Lôi Lạc hơi do dự một chút.
Hào cà thọt bên cạnh vội vàng cổ vũ hắn: “Lạc ca, nếu ngươi không bỏ ra được, để ta giúp ngươi. Chút lòng thành thôi mà.”
Lôi Lạc cảm kích nhìn Hào cà thọt: “Làm sao được chứ? Ta chẳng qua chỉ cảm thấy nếu ta mạo muội bỏ ra nhiều tiền như vậy, chẳng phải sẽ bị người ta nói sau lưng sao? Tiền lương của một thanh tra chỉ có ba ngàn năm ngàn, bây giờ lại có thể bỏ ra một triệu, ai mà không nói chứ?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Vì thế mới cần Thường tỷ ra mặt. Tất cả mọi người đều biết, cha của Thường tỷ là Bạch Phạn Ngư, tài hùng thế lớn. Nếu để Thường tỷ ra mặt giúp ngươi, mấy lời nói sau lưng đó tất nhiên sụp đổ thôi.”
“Ngươi bảo A Thường làm cùng với ta?”
“Phải. Nói một cách chính xác, Thường tỷ bỏ tiền, ngươi bỏ lực. Thường tỷ bỏ ra một triệu, ngươi dùng nó để đầu tư vào cơ sở.”
“Xuống cơ sở?” Lôi Lạc cảm thấy rất hứng thú với từ ngữ mới mẻ này.
“Đương nhiên là phải xuống cơ sở rồi. Ngươi không xuống cơ sở, làm sao người ta thấy ngươi làm việc chứ? Ngươi không ra ngoài phục vụ dân chúng, ai sẽ cảm kích ngươi? Tóm lại, lần này, hoạt động “Chú ý đến sức khỏe của người dân và ngăn ngừa dịch bệnh cảm cúm” lần này, ngươi nhất định phải xung phong đi đầu, xả thân mạo hiểm đến tiền tuyến để kháng dịch, tự mình cấp cho dân chúng khẩu trang và thuốc.”
Lôi Lạc xoa quyền mài chưởng: “Có phải diễn mấy cái trò kia hay không? Ta phát đồ, người ta chụp ảnh cho ta rồi đăng lên báo. Cái này ta có thể làm.”
“Không, không phải diễn trò mà là thật.” Thái độ của Thạch Chí Kiên vô cùng kiên quyết: “Thậm chí làm không tốt, ngươi cũng sẽ bị cảm cúm.”
“A, cái gì?” Lôi Lạc giật mình kêu lên.
Hào cà thọt cũng giật mình. Vừa rồi hắn thiếu chút nữa còn chủ động xin đi giúp Lạc ca làm từ thiện. Nghe Thạch Chí Kiên nói xong, hắn lập tức im lặng. Hắn là người tàn tật, không xuống cơ sở cũng được mà.
Thạch Chí Kiên nhìn mặt mà nói chuyện. Hắn nhìn thấy biểu diện do dự của Lôi Lạc, lập tức nói tiếp: “Tóm lại ta đã nói những điều cần nói. Lần này, nếu ngươi muốn có danh hào Thái Bình Thân Sĩ, ngươi phải bỏ tiền, đồng thời còn phải bất chấp nguy hiểm. Nhưng chỉ có như vậy, danh hào đó mới thuộc về ngươi được.”
“Lạc ca, ta nói xong rồi, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn đứng lên: “Thời gian cũng đã muộn rồi, ta phải về. Hào ca, ngươi có muốn đi cùng không?”
Hào cà thọt lập tức chống quải trượng đứng dậy: “Đương nhiên là đi cùng rồi.” Hắn quay lại nói với Lôi Lạc: “Lạc ca, ta xin phép nhé. Ngoài ra, nếu thiếu tiền, ngươi cứ nói một tiếng, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Hào cà thọt đã chuẩn bị sẵn tâm lý đầu tư.
Lần trước, hắn đầu tư cho Lôi Lạc trở thành tổng thanh tra, có thể nói là hắn đã nhận được hồi báo phong phú.
Lần này hắn đầu tư vào một Thái Bình Thân Sĩ, tiền lãi sẽ càng cao hơn.
Lôi Lạc gật đầu, đích thân đứng dậy tiễn hai người xuống lầu.
…
Đợi sau khi Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt ra về, Lôi Lạc vẫn còn đứng ngoài cửa biệt thự cau mày, gương mặt do dự.
Vợ của hắn Bạch Nguyệt Thường mang áo khoác đến, khoác nhẹ lên người Lôi Lạc: “Đêm lạnh, ngươi nhớ mặc thêm áo ấm chứ.”
Lôi Lạc quay đầu lại, nắm lấy vai của vợ: “A Thường, nếu ta được làm Thái Bình Thân Sĩ, nàng có ủng hộ ta hay không?”
“Đương nhiên là ủng hộ rồi.”
“Nhưng nếu lần này ta mạo hiểm thì sao?”
Bạch Nguyệt Thường ngơ ngác một chút: “Nguy hiểm gì chứ?”
Lôi Lạc thuật lại lời của Thạch Chí Kiên cho Bạch Nguyệt Thường nghe.
Bạch Nguyệt Thường nghe xong, mỉm cười: “Cái này mà mạo hiểm gì chứ? Giúp đỡ người yếu ớt, quyên góp khẩu trang, phát thuốc và vật phẩm phòng dịch, đây là những chuyện đại thiện mà.”
“Lạc ca, ngươi cũng biết ta rất kính trọng ngươi, ngươi luôn là anh hùng trong lòng ta. Người khác nói ngươi tâm ngoan thủ lạt, lại tham tiền, nhưng ta biết ngươi chỉ là thân bất do kỷ. Ngươi không tham, làm sao ngươi có thể bàn giao với đám người nước ngoài kia được chứ? Ngươi không hung ác, làm sao ngươi có thể trấn áp được những kẻ liều mạng? Nếu không có ngươi ở giữa cân bằng, chèo chống giang hồ và giới cảnh sát, chỉ sợ Hồng Kông đã sớm lộn xộn. Ngày nào cũng chém chém giết giết, dân chúng nào có ngày sống dễ chịu chứ.”
“Bây giờ, ngươi xuất tiền, rồi đích thân đi cứu trợ dân chúng, cái này mà gọi là mạo hiểm sao? Đây là chuyện mà ngươi nhất định phải làm và nên làm. Nghèo thì chỉ lo cho thân mình, giàu thì đại tế thiên hạ. Tuy ta chỉ là nữ nhân nhưng ta cũng hiểu được đạo lý này.”
Lôi Lạc ngẩn người, chợt cười to: “Nói hay lắm. Không ngờ Lôi Lạc ta còn không bằng Bạch Nguyệt Thường nàng. Tối nay ta nhất định phải thưởng cho nàng.”
Nói xong, Lôi Lạc ôm lấy eo thon của Bạch Nguyệt Thường: “Tối nay đừng chăm con nữa, vào phòng ngủ của ta, có được hay không?”
Bạch Nguyệt Thường nhìn chồng của mình, thẹn thùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là gặt lúa ngày giữa trưa rồi. Ta chăm chỉ lắm, đêm nay ngươi sẽ biết.”