“A Kiên, ngươi nói nếu Lạc ca được làm Thái Bình Thân Sĩ, ta có thể làm gì?” Hào cà thọt khập khễnh chống quải trượng, vui vẻ hỏi Thạch Chí Kiên.
“Ngươi muốn làm cái gì? Cho ngươi một chức chủ nhiệm liên đoàn người khuyết tật được không?”
“A Kiên, ngươi đang chê cười ta đó à? Tâm ta rộng lớn, không chấp nhặt ngươi.” Hào cà thọt nhếch miệng với Thạch Chí Kiên.
“Cho nên, Hào ca, sau này ngươi bớt làm mấy chuyện thất đức đi. Câu nói kia của Thần Gia cũng thích hợp với ngươi lắm. Người đang làm, trời đang nhìn. Đi từ thiện nhiều hơn đi, dùng số tiền mà ngươi kiếm được báo đáp cho xã hội.” Thạch Chí Kiên nhắc nhở Hào cà thọt.
Nếu người khác nói câu nói này, Hào cà thọt đoán chừng đã vung quải trượng quất tới rồi, nhưng lời lại từ miệng của Thạch Chí Kiên nói ra, hắn không khỏi chiêm nghiệm lại.
“Ngươi nói đúng, ta cũng nên làm chút chuyện tốt mới được. Bằng không, ta sẽ bị người ta mắng mười tám đời tổ tông. Thời gian về sau, sợ rằng ta sẽ bị báo ứng, gặp xui xẻo.”
“Ồ, ngươi có giác ngộ như vậy, thật sự khiến cho ta phải bội phục.” Thạch Chí Kiên kinh ngạc nói.
“Thật sao? Ta cũng phục ngươi lắm. Ngươi còn trẻ nhưng lại quá cáo già.” Hào cà thọt tán dương: “Nói đi, lần này ba sản nghiệp lớn của ngươi tính làm chuyện tặng thuốc men miễn phí gì đó, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Thạch Chí Kiên thở dài: “Ta làm việc tốt, có thể có tâm cơ gì chứ?”
“Ta tin ngươi mới là lạ.” Hào cà thọt mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Tiểu tử ngươi không thấy thỏ không thả chim ưng. Ngươi bỏ tiền không không ra giúp đỡ dân chúng, không biết ngươi lại muốn chơi ám chiêu gì đây.”
“Đây chính là khác biệt giữa chúng ta. Ta thu lợi vẫn luôn một lòng báo đáp xã hội. Còn ngươi, ngươi chỉ biết tính toán.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cả hai đã bước đến chỗ đậu xe. Trần Huy Mẫn đã lái xe Bentley đợi sẵn.
Nhìn thấy Thạch Chí Kiên sắp rời đi, Hào cà thọt không muốn bỏ qua: “Này, ngươi đang tính kế gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết mình còn có một biệt hiệu là Kiên gian sao? Mẹ kiếp ngươi, quạ đen rơi xuống thành heo, lại còn nói ta đen.” Hắn đột nhiên gãi đầu: “A, lời này không đúng rồi. Ta sao lại thành heo được chứ?”
…
Thạch Chí Kiên ngồi đằng sau, thở phào một hơi.
Trần Huy Mẫn lái xe, lén lút nhìn Thạch Chí Kiên, phát hiện biểu hiện của đối phương vô cùng mệt mỏi.
“Ngươi nhìn lén ta làm gì?”
“Ơ, không phải. Ta thấy hình như ngươi mệt mỏi lắm thì phải.”
“Đương nhiên là mệt rồi. Đi giúp hai tên không biết điều, một tên chỉ biết kiếm tiền, một tên không biết đại nạn lâm đầu.”
Trần Huy Mẫn không rõ Thạch Chí Kiên đang nói cái gì.
Thạch Chí Kiên nhắm hai mắt lại, dùng tay nhéo mi tâm, thản nhiên nói: “Ngươi nhớ cho thật kỹ, người trên đời này, ngoại trừ cha mẹ của ngươi chỉ mong ngươi tốt, những người còn lại chỉ hy vọng ngươi không may. Ngươi xui xẻo, bọn hắn mới có thể vui vẻ.”
“Cho nên, hiện tại rất nhiều người đều hy vọng nhìn thấy ta gặp xui xẻo. Ta kiếm được quá nhiều tiền trong thời gian ngắn. Nếu không tiêu bớt, chẳng những sẽ bị người ta nguyền rủa mà còn bị người ta ghi nhớ. Tiêu để còn tích âm đức.”
Trần Huy Mẫn thấy Thạch Chí Kiên ngồi nói một mình đằng sau, nghe xong chỉ cảm thấy cái hiểu cái không.
“Để ta đoán xem, nếu ta thật sự gặp xui xẻo, ai là người vui vẻ nhất? Lý Giai Thành? Lợi Triệu Thiên? Đới Phượng Ny hay là Đới Phượng Niên?”
Thạch Chí Kiên lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
…
Hôm nay Đới Phượng Ny không vui chút nào.
Thậm chí nàng còn rất tức giận.
Nhớ đến tên khốn Thạch Chí Kiên ép nàng trên ghế, nàng sắp tức giận đến mức chết mất.
Nhất là về nhà, nàng lập tức tắm rửa thay quần áo.
Còn có tên khốn sư gia Tô, hết chuyện để nói, cứ không ngừng hỏi tại sao trên xe có mùi khai. Ta đánh chết ngươi.
Nghĩ đến đây, Đới Phượng Ny rốt cuộc không ngủ được, ôm gối ngồi dậy, tóc tai bù xù: “Tên khốn Thạch Chí Kiên kia, ngươi dám sỉ nhục ta, sau này ta nhất định sẽ bắt ngươi trả lại gấp nghìn lần, vạn lần.”
Rồi Đới Phượng Ny lại nhớ đến người mình từng thương là Hồ Diễm Ny.
Sau khi nhà họ Đới thiếu chút nữa phá sản, Hồ Diễm Ny đã rời khỏi nàng. Nghe nói đối phương đang qua lại với Khang Vĩ nào đó.
Khang Vĩ cũng là diễn viên của Thiệu thị. Hai người quen biết nhau, sau đó rơi vào bể tình, thề non hẹn biển, thậm chí còn có dự định kết hôn.
Hồ Diễm Ny là đối tượng Thiệu thị cực lực nâng đỡ, sợ nàng kết hôn sẽ ảnh hưởng đến phòng vé. Vì thế lãnh đạo Thiệu thị đã đưa Khang Vĩ đến đảo Formosa chụp ảnh, nhằm ngăn cản hai người qua lại.
Hiện tại tất cả các tờ báo lá cải ở Hồng Kông đều đang đưa tin về chuyện này. Trên báo chí đăng tải như phim truyện Quảng Đông, Đới Phượng Ny không muốn biết cũng không được.
Sau khi chia tay Hồ Diễm Ny, niềm an ủi duy nhất của Đới Phượng Ny là phóng viên Minh Báo Lư Nhã Văn.
Đó là một nha đầu rất thông minh. Gương mặt đẹp, dáng người cũng đẹp, chỉ là tính tình không tốt. Nếu không uy hiếp nàng, nàng sẽ không chịu đi vào khuôn khổ.
Đáng tiếc, không biết gần đây nha đầu đó như thế nào, gọi điện thoại cũng không thèm nghe máy nàng.