Lúc trước, nha đầu đó rất tham tiền, bây giờ đưa tiền cũng không cần, khiến cho Đới Phượng Ny như muốn sụp đổ.
Tình yêu sự nghiệp không thuận, càng nghĩ càng bực bội.
Đới Phượng Ny bước xuống giường, cầm quả táo trên bàn cắn rắc một cái rồi ra ngoài ban công thở một hơi.
Vừa đến ban công, Đới Phượng Ny nhìn thấy một cái bóng lén lút, nhìn hình dạng còn không phải là sư gia Tô thì là ai?
“Hắn đang làm cái gì thế? Muộn như vậy rồi mà còn không chịu đi ngủ?” Đới Phượng Ny cắn quả táo, kinh ngạc nói.
Sư gia Tô lén lút ra ngoài, còn làm động tác nhìn quanh giống như trộm, sau đó tiến đến bên cạnh chỗ phơi đồ.
Ngoài một số quần áo, hôm nay còn có chiếc quần dài mới giặt của Đới Phượng Ny.
Tên khốn sư gia Tô lại cầm cái quần ngửi ngửi.
“Ơ?” Đới Phượng Ny mở to đôi mắt. Nàng vạn lần không ngờ tên khốn sư gia Tô lại có sở thích quái đản như vậy.
“Muốn chết.” Đới Phượng Ny không nhịn được, ném thẳng quả táo chỉ mới cắn hai miếng xuống mặt sư gia Tô.
“Ối!”
Quả táo trúng ngay trán của sư gia Tô, khiến cho hắn hồn phi phách tán. Hắn không nghĩ nhiều, cũng không biết thứ gì đánh trúng mình, chỉ biết chạy vội trở về.
“Tên khốn kia, tiện nghi cho ngươi rồi.” Đới Phượng Ny chửi mắng: “Bổn tiểu thư không cần cái quần kia nữa. Ôi chao, buồn nôn chết đi được.”
Lại nói sư gia Tô ôm đầu chạy vội về phòng, chạy đến trước giường của Trần Bưu: “A Bưu, lão đại, ngươi ngủ chưa? Ngươi có biết không, ta vừa mới phá được một vụ án. Ta biết vì sao hôm nay xe của ngươi có thứ mùi đó rồi.”
Trần Bưu không để ý đến hắn, giả vờ ngủ.
Sư gia Tô thấy bí mật của mình không được phát tiết, sắp bị nghẹn chết.
Hắn lại hỏi: “Trần Bưu, lão đại, vậy ngươi đoán đại tiểu thư và tên khốn Thạch Chí Kiên đánh cược với nhau, ai thua ai thắng? Cái thứ Wahaha kia có thể tiêu thụ mười ngàn trong ba ngày sao?”
Trần Bưu trở mình sang một bên, bắt đầu ngáy ngủ.
“Chẳng lẽ ngủ thật sao?” Sư gia Tô lẩm bẩm một mình.
Thấy không ai phản ứng đến mình, sư gia Tô quay trở về giường: “Nếu họ Thạch kia thua trận, hắn sẽ liếm ngón chân của đại tiểu thư. Chậc chậc, tên khốn đó đúng là may mắn.”
“Uống Wahaha, thưởng thức vị ngon.”
Quảng cáo trên báo, quảng cáo trên truyền hình và phim của Gia Hòa đều có “lời quảng cáo” như vậy ở cuối.
Trong vòng một đêm, người dân Hồng Kông đều biết được đồ uống dành cho trẻ em Wahaha đã được tung ra thị trường.
Tuy nhiên, để một điều mới được người khác chấp nhận thì nó vẫn cần có một quá trình.
Mặc dù Thạch Chí Kiên đã thực hiện một chiến dịch quảng cáo điên cuồng cho việc ra mắt Wahaha, nhưng hiệu suất bán hàng của nhiều cửa hàng tạp hóa và cửa hàng thực phẩm không thiết yếu lại không tốt.
Tẩy não cần có thời gian. Một hoặc hai ngày đơn giản là không đủ.
Đới Phượng Niên rất lo lắng về vụ cá cược với Thạch Chí Kiên.
Vì vậy, sau khi Wahaha được tung ra thị trường, nàng và sư gia Tô đã đến một cửa hàng gần đó để điều tra
Đới Phượng Ny bước vào cửa hàng, nháy mắt với sư gia Tô.
Sư gia Tô hiểu ý, đong đưa quạt hỏi ông chủ: “Ông chủ, có bán Wahaha không?”
Ông chủ đang vội dỡ hàng, cũng không quay đầu lại: “Wahaha gì?”
“Cái đang được quảng cáo rầm rộ gần đây đấy.”
“Nhiều quảng cáo rầm rộ lắm. Ngươi nói thử ta nghe một chút xem sao?” Ông chủ nhét một két bia xuống dưới đáy quầy hàng.
Sư gia Tô khép quạt gõ vào lòng bàn tay, gật gù nói: “Là cái loại, uống Wahaha, thưởng thức vị ngon đấy.”
Hỏi xong, sư gia Tô vội quay sang nói với Đới Phượng Ny: “Thật ngại quá, đại tiểu thư. Quảng cáo của tên khốn Thạch Chí Kiên kia thật sự quá thu hút, ta không tự chủ được mà bật thốt ra ngoài.”
Đới Phượng Ny gõ đầu sư gia Tô: “Ngươi đấy, ngươi không nói chẳng ai nói ngươi bị câm.”
Sư gia Tô bị gõ trúng vết sưng do bị quả táo văng trúng tối hôm qua khiến cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lại không dám kêu.
“À, các ngươi đang nói đến Wahaha đó sao? Nó bán không chạy lắm nên ta cất rồi.” Ông chủ cửa hàng cầm khăn lau tay, sau đó ngẩng đầu nói: “Dù sao cũng là thức uống mới, mọi người không thể nào yên tâm được.”
Đới Phượng Ny mặt mày hớn hở, vui mừng hỏi: “Ngươi nói cái loại Wahaha đó không bán được?”
Ông chủ gật đầu: “Cũng có thể nói như vậy, chỉ là thỉnh thoảng có vài đứa trẻ thích mới lạ biết xài tiền mua mà thôi. Ta đã thử mùi vị rồi, vừa chua vừa ngọt, cũng khá hấp dẫn.”
Đới Phượng Ny bĩu môi: “Đó là do khẩu vị của ông chủ ngươi quá kém.”
Ông chủ không vui nói: “Ngươi đúng là, đến chỗ của ta hỏi này hỏi nọ, cũng không mua thứ gì, bất lịch sự.”
Đới Phượng Ny hừ lạnh một tiếng: “Ai nói ta không mua? Lấy cho ta một bàn chải đánh răng, còn có kem đánh răng, loại tốt nhất đấy.”
Sư gia Tô nói: “Đại tiểu thư, ngươi mua bàn chải và kem đánh răng làm gì vậy?”
“Tặng cho người ta.”
“Tặng cho ai?”
“Đương nhiên là thằng chó kia rồi.” Đới Phượng Ny đắc ý nói.