Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 679 - Chương 679. Khác Nghề Như Cách Núi

Chương 679. Khác nghề như cách núi
Chương 679. Khác nghề như cách núi

Công ty bất động sản Thần Thoại.

“Vấn đề xi măng, cát đá đã được giải quyết. Ta đã liên hệ xong với Ngũ Quốc Hào tiên sinh, sau này toàn bộ cát đá và xi măng của chúng ta sẽ do nhà máy của hắn cung cấp.”

Thạch Chí Kiên ngồi trên ghế, nói với Từ tam thiếu, Hoắc đại thiếu, còn có Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt.

Tô Ấu Vi ngồi bên trái Thạch Chí Kiên, cũng giống như hôm qua, hoàn toàn là cách ăn mặc của một nữ cường nhân.

Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu nghe xong, không có ý kiến, nhưng Cao Minh Sâm lại nói: “Thạch tiên sinh, có lẽ ngươi chưa biết nhiều về ngành xây dựng. Trong ngành xây dựng, nhu cầu về xi măng, cát sỏi là rất lớn. Cho nên kinh phí mua sắm cũng rất lớn. Tốt nhất là chúng ta nên mua của nhiều cửa hàng, chỉ mua từ một cửa hàng sẽ rất bị động.”

“Đúng vậy, quản lý Cao nói rất đúng. Thạch tiên sinh, không phải chúng ta nhằm vào ngươi, nhưng tục ngữ có nói, khác nghề như cách núi, mong ngươi hãy suy nghĩ lại.”

Trải qua bài học của ngày hôm qua, Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt không dám xem thường Thạch Chí Kiên nữa, nhưng lúc này bọn hắn lại không kìm nén được, lại nhảy ra.

Thạch Chí Kiên cười nói: “Hai vị cứ yên tâm, ta có thể cam đoan chất lượng cát sỏi xi măng của chúng ta sẽ thuộc loại tốt nhất Hồng Kông, hơn nữa còn là giá thấp nhất nơi này.”

Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt mỉm cười khinh thường: “Thạch tiên sinh, chúng ta có thể hỏi một câu hay không? Ngươi dựa vào cái gì mà cam đoan như vậy?”

Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu cùng nhau nhìn về phía Thạch Chí Kiên, trong lòng tự nhủ. Đúng vậy, chỉ biết nói suông, hắn lấy gì mà cam đoan chứ?

Thạch Chí Kiên bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta cũng là ông chủ của những nhà máy đó.”

“Cái gì?” Mọi người sững sờ.

Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Nói cách khác, ta và Ngũ Thế Hào tiên sinh là quan hệ hợp tác. Ta cũng có cổ phần trong những nhà máy đó mà.”

Lần này mọi người đã nghe rõ.

Hơn nửa ngày sau mọi người mới hồi phục tinh thần, không khỏi nhìn nhau.

“A Kiên, tại sao ngươi lại kinh doanh cát đá thế?” Từ tam thiếu không nhịn được, sợ hãi hỏi.

“Đúng vậy, có vẻ như tất cả công việc kinh doanh trong thiên hạ này đều bị ngươi làm hết.” Hoắc đại thiếu hâm mộ nói.

Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt sau một hồi kinh ngạc, chỉ có thể phun ra một câu: “Thạch tiên sinh, đối với ngươi, chúng ta không còn lời nào để nói.”

Trí thông minh bị nghiền ép.

Bọn hắn làm sao cũng không ngờ Thạch Chí Kiên còn có thân phận ông chủ trong giang hồ.

Trong lúc bầu không khí khá căng thẳng.

Cộc cộc cộc.

Có người gõ cửa.

Thạch Chí Kiên nhìn ra, là Asam canh cửa.

Thạch Chí Kiên hỏi mọi người còn có chuyện gì cần hỏi nữa hay không, sau đó sắp xếp công việc cho mọi người rồi tan họp.

Cao Minh Sâm và Lý Gia Kiệt vây quanh Tô Ấu Vi để tìm kiếm nguồn tài trợ, vì công trường sắp bắt đầu xây dựng, máy ủi và xe vận chuyển đất đã hoạt động, công nhân bắt đầu xây dựng nhà kho tạm thời…

Tô Ấu Vi châm trà rót nước đã lành nghề, tính toán chi li lại càng sắc bén hơn. Mỗi lần phân bổ đều đặt câu hỏi và ghi chép rõ ràng, thậm chí có khi nàng còn phải đích thân đi xác minh.

Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu cũng không nhàn rỗi. Ngoài việc theo dõi và giám sát tiến độ của dự án, bọn hắn còn phải liên hệ với chính quyền người nước ngoài, thông qua các mối quan hệ, mở cửa sau cho dự án và xử lý các thủ tục khác nhau.

Mọi người giải tán, Thạch Chí Kiên để Asam tiến vào.

Asam lịch sự nói: “Thạch tiên sinh, vừa rồi có một người tên là sư gia Tô đưa tới một món quà. Ta cũng không biết là cái gì, nhưng hắn nói ta nhất định phải đích thân chuyển cho ngươi.”

Nói xong, Asam lập tức đưa một cái hộp cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhìn lại, thấy chiếc hộp được thắt nơ, trông như một món quà sinh nhật, đầy lãng mạn.

Thạch Chí Kiên cầm cái hộp lắc lắc, bên trong có thứ gì đó phát ra tiếng cạch cạch.

Mở nắp hộp, Thạch Chí Kiên nhìn vào bên trong.

Asam cũng hiếu kỳ, không nhịn được rướn cổ nhìn vào. Nhìn xong, hắn lại có chút thất vọng, còn tưởng bên trong là thứ gì đó hay ho lắm, lại còn thần thần bí bí, thì ra là bàn chải đánh răng và kém đánh răng.

“Gặp quỷ rồi, Thạch tiên sinh, tại sao lại có người tặng cho ngươi thứ này chứ?”

Thạch Chí Kiên lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng ra, mỉm cười nói: “Không phải gặp quỷ mà là đang gây hấn.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Asam không hiểu.

Đúng lúc này, Lưu Giám Hùng vốn đang làm việc trên lầu ba vội vã chạy đến, cũng không gõ cửa đã chạy vào: “Không xong rồi, Kiên ca, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Chuyện gì xảy ra thế? Nhìn ngươi ngạc nhiên như vậy kìa?” Thạch Chí Kiên hỏi Lưu Giám Hùng.

“Báo, báo hôm nay.” Lưu Giám Hùng lấy một tờ báo đưa cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhận lấy tờ báo xem một chút, dòng tiêu đề trên tờ báo viết: “Wahaha sụp đổ! Đầu tư quảng cáo khổng lồ để đổi lấy con số 0!”

Hết chương 679.
Bình Luận (0)
Comment