“Ồ?’ Thạch Chí Kiên sửng sốt. Ngoài Đới Phượng Ny, không ai khác có thể dùng một từ dễ hiểu và sinh động như vậy để mô tả kết quả bán hàng của Wahaha.
Thạch Chí Kiên cẩn thận xem kỹ nội dung cụ thể một lần nữa, ý chung là lần này Thạch Chí Kiên đã đi một bước quá lớn, bỏ ra rất nhiều tiền để quảng cáo sản phẩm mới của mình Wahaha, nhưng kết quả bán hàng không đạt yêu cầu. Trong hai ngày, tổng doanh số của 237 cửa hàng ở Hồng Kông chưa đến 1.000, trung bình một cửa hàng bán được chưa đến 5 chai.
Ngay sau đó, bài viết đưa ra những ví dụ chứng minh chiến lược bán hàng do Thạch Chí Kiên hoạch định đã thất bại như thế nào.
Người qua đường A Tô đứng ra chứng minh rằng mọi người đều không thích Wahaha, đồng thời cho rằng Thạch Chí Kiên là một kẻ nói dối chuyên lừa tiền trẻ em.
Người qua đường A Bưu đứng lên nói rằng quảng cáo của Wahaha tuy ồn ào nhưng lại ít người thích, phân tích cuối cùng thì mọi người đều không tin tưởng Thạch Chí Kiên.
Sau khi đọc bài viết xong, trong đầu Thạch Chí Kiên lập tức hình dung ra được nụ cười gian của Đới Phượng Ny dành cho hắn.
Đằng sau nàng, sư gia Tô và Trần Bưu cũng cười đến run vai, điển hình của việc cấu kết với nhau làm việc xấu.
Thạch Chí Kiên bỏ tờ báo xuống, nói với Lưu Giám Hùng: “Đừng lo lắng, quảng cáo của chúng ta sẽ có hiệu quả về lâu dài, nhưng nó sẽ không rõ ràng trong một khoảng thời gian ngắn.”
Thạch Chí Kiên còn chưa nói hết, chỉ thấy Đại Thanh Hùng lo lắng chạy đến: “Không xong rồi, Kiên ca, đã xảy ra chuyện lớn.”
“Xảy ra chuyện gì mà ngươi vội vàng như vậy?” Lưu Giám Hùng hỏi.
“Ồ, tại sao giám đốc Lưu cũng đến đây?” Đại Thanh Hùng nhìn thấy Lưu Giám Hùng, không khỏi sửng sốt một chút rồi lại nhìn tờ báo trong tay Thạch Chí Kiên, kinh ngạc hỏi: “Kiên ca, chẳng lẽ ngươi cũng biết rồi sao?” Sau đó hắn cũng lấy ra một tờ báo.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Có lòng rồi. Có vẻ ngươi rất quan tâm đến ta.”
Đại Thanh Hùng ngượng ngùng gãi đầu: “Hẳn là vậy mà. Bình thường ông chủ ngươi cũng rất tốt với ta.”
Đại Thanh Hùng còn chưa nói hết, chỉ thấy Hồ Tu Dũng cầm tờ báo la to vọt vào: “Không xong rồi, Kiên ca, xảy ra chuyện lớn.”
Sau đó, Hồ Tu Dũng, Đại Thanh Hùng, còn có Lưu Giám Hùng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Hồ Tu Dũng nhìn thấy tờ báo trong tay Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, chẳng lẽ ngươi cũng biết rồi?”
Thạch Chí Kiên không nói câu nào, nhưng Asam Ấn Độ bên cạnh lại nói: “Các ngươi đều rất quan tâm đến Thạch tiên sinh. Ta có thể làm chứng điều này.”
Lúc này Lưu Giám Hùng mới nhìn thấy Asam: “Ơ, Asam, tại sao ngươi không canh cửa bên dưới mà lại ở chỗ này? Có phải ngươi đang lười biếng hay không?”
“Oan cho ta quá, giám đốc Lưu.” Asam vội vàng giải thích: “Ta đến đưa quà cho Thạch tiên sinh mà.”
“Đưa quà? Quà gì?”
“Là những thứ này.”
Mọi người cùng nhau nhìn bàn chải đánh răng và kem đánh răng bên trong hộp quà.
“Có ý gì vậy? Là cái tên nhỏ mọn nào tặng cho Kiên ca mấy thứ này thế?”
“Là Đới Phượng Ny tặng.” Thạch Chí Kiên đáp.
“Đới Phượng Ny?” Ba người Lưu Giám Hùng nhìn bàn chải đánh răng và kem đánh răng, lại nhớ đến nội dung đánh cược giữa Đới Phượng Ny và Thạch Chí Kiên, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng Thạch Chí Kiên liều mạng súc miệng đánh răng, sau đó Đới Phượng Ny vũ mị giơ cao chân ngọc chậm rãi đưa về phía miệng của Thạch Chí Kiên.
Hình ảnh quá ác, không dám tưởng tượng.
“Không thể nào, Kiên ca, nàng dám khiêu khích ngươi như vậy sao?” Lưu Giám Hùng kinh ngạc nói.
“Không cần sợ, Kiên ca. Nếu ngươi thua, ngươi cứ để cho ta.” Đại Thanh Hùng vỗ ngực, hiên ngang lẫm liệt.
“Không, cứ để ta làm mới đúng. Hùng ca ngươi đã vì Kiên ca mà vào sinh ra tử nhiều lần. Lần này ngươi để cho ta.” Hồ Tu Dũng không chịu nhường.
“Để cho ta.”
“Không, để ta.”
Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng so với nhau xem giọng ai lớn, ai vỗ ngực vang hơn.
Thạch Chí Kiên bỗng nhiên chen vào: “Nói thật, các ngươi nghĩ ta thua sao?”
Hồ Tu Dũng và Hồ Tu Dũng cùng nhau nhìn về phía Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, chúng ta vẫn luôn ủng hộ ngươi, nhưng lần này…”
Lưu Giám Hùng nói tiếp: “Ngươi thua chắc rồi. Ba ngày tiêu thụ mười ngàn. Trong khi đã hai ngày mà chúng ta bán chưa đến một ngàn.”
Cũng không phải Lưu Giám Hùng chỉ trích Thạch Chí Kiên, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Hiện tại tiêu thụ của Wahaha quá thảm. Cho dù thần tiên có đến cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Asam vội nói: “Thạch tiên sinh, ta ủng hộ ngươi. Cùng lắm thì sau này ta không ăn cà ri nữa, chuyển sang uống Wahaha. Mỗi ngày ta sẽ uống thật nhiều chai để ủng hộ ngươi.”
“Có lòng, Asam.” Thạch Chí Kiên cười nói: “Không phải còn một ngày nữa sao. Ta không có thua.”
Lưu Giám Hùng mắt trợn trắng: “Kiên ca, ngươi đừng kiên trì nữa. Đến chết cũng vẫn còn sỉ diện. Chi bằng như thế này, học theo chiêu thức của ngươi trước kia, uống một chai tặng một chai đấy.”
“Đúng đúng đúng, như vậy tốt hơn. Trước kia, thức uống của chúng ta cũng làm như thế mà đánh bại Vĩnh Khang đấy.”
“Ta cũng thích phương pháp như vậy, uống một chai tặng một chai, mở nắp có thưởng, nghĩ lại quả thật rất lợi hại.”
Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng ở một bên thét lên.