Đới Phượng Ny bĩu môi: “Tên nhà báo khốn kiếp. Hắn cho rằng bổn tiểu thư sẽ thiếu tiền hắn sao? Nếu không phải ta bảo hắn viết nhiều bài chửi Thạch Chí Kiên nhiều hơn, ta cũng không đồng ý trả nhiều tiền như vậy đâu.”
Đới Phượng Niên bó tay: “Phượng Ny, ta hy vọng ngươi hiểu rõ tình trạng của chúng ta. Chúng ta của hôm nay không giống như ngày xưa. Trước kia ngươi dùng tiền có thể vung tay quá trán, ta mặc kệ ngươi, nhưng bây giờ mỗi một đồng chúng ta dùng đều giống như trên lưỡi dao.”
“Bây giờ không phải ta đang dùng lưỡi dao hay sao? Mài dao xoèn xoẹt, làm thịt tên khốn Thạch Chí Kiên kia.” Đới Phượng Ny khó chịu nói.
Dừng một chút, Đới Phượng Ny nói tiếp: ‘Thật ra, đại ca, có câu ta muốn nói với ngươi từ lâu rồi. Từ sau khi ngươi thua tên Thạch Chí Kiên kia, ngươi chẳng khác nào ông già, suốt ngày nặng nề, chẳng thú vị gì cả.”
“Ngươi nói cái gì?” Đới Phượng Niên tức giận hỏi lại.
Đới Phượng Ny vội chuyển chủ đề.
“Ngươi nhìn đi, đại ca. Trải qua lần tấn công văn chương này của ta, tên Thạch Chí Kiên kia nhất định sẽ chết rất khó coi. Đến lúc đó ta sẽ bắt hắn quỳ gối trước mặt ta, liếm ngón chân cho ta, ha ha ha.” Đới Phượng Ny ngửa mặt lên trời cười to.
Đới Phượng Niên một lần nữa im lặng.
Mặc dù hắn có chút trách cứ em gái xài tiền như nước, làm việc quá tùy hứng.
Nhưng lần này có thể giẫm chết Thạch Chí Kiên, hắn thật sự cảm thấy thoải mái.
Sau khi thất bại liên tiếp trước Thạch Chí Kiên, Đới Phượng Niên đã mất đi nhuệ khí năm xưa. Giống như em gái Đới Phượng Ny của hắn đã nói, cảm giác của hắn rất nặng nề, chẳng khác nào một ông già.
“Có lẽ lần này Thạch Chí Kiên thất bại có thể giúp cho ta lấy lại lòng tin, một lần nữa quật khởi.”
Đới Phượng Niên im lặng suy nghĩ.
…
Bài báo Đới Phượng Ny bôi đen Thạch Chí Kiên thật sự cũng không phí tiền.
Thị phần đồ uống của Hồng Kông vốn rất nhỏ. Với dân số bốn triệu người, mỗi củ cà rốt đều là một cái hố, sự gia nhập của Wahaha sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong của các loại sữa chua cùng loại khác.
Câu nói “đồng nghiệp là oan gia” luôn luôn đúng.
Cho nên, sau khi Đới Phượng Ny tung ra bài báo, toàn bộ thị trường đồ uống bắt đầu gièm pha Wahaha và Thạch Chí Kiên.
Cùng lúc đó, một số nhà phê bình ẩm thực còn kém lạc quan hơn về doanh thu trong tương lai của Wahaha, thậm chí còn chế nhạo nó.
Trong lúc đám đồng nghiệp đang chờ đợi xem trò cười của Thạch Chí Kiên.
Tiếp thị trọn gói của Thạch Chí Kiên đã ra lò.
…
Rạp chiếu phim Gia Hòa của Tiêm Sa Chủy.
Một cặp đôi bước vào rạp muốn xem Thần Thoại đã ra rạp từ hai mươi ngày trước. Trước đó có quá nhiều người xem phim nên bọn hắn đặc biệt chọn thời điểm này để xem.
“Vé của ngươi đây.” Người bán vé đưa hai tấm vé xem phim cho cặp tình nhân.
“Cảm ơn!” Khi cặp tình nhân sắp sửa rời đi, người bán vé gọi hai người lại: “Anh bạn, lần này các ngươi may mắn lắm đấy. Dựa vào một tấm vé xem phim là có thể nhận được mười chai sữa chua Wahaha. Hai vé là hai mươi chai.”
“Cái gì?”
“Các ngươi có thể đến cửa hàng trước rạp của chúng ta để đổi. Chúc các ngươi xem phim vui vẻ.”
Rất nhanh, đôi tình nhân đã đổi hai mươi chai sữa chua Wahaha.
“Cái này dễ uống không nhỉ?”
“Dạo này nó được quảng cáo rầm rộ lắm.”
“Uống Wahaha, thưởng thức vị ngon.”
“Đúng đúng đúng, chính là cái này.”
“Nào, chúng ta thử một chút xem sao.”
Hai người cầm ống hút cắm vào chai sữa chua Wahaha, nhẹ nhàng uống một hớp.
“Mùi vị chua chua ngọt ngọt, ừm, không tệ nha.”
Đôi tình nhân cảm thấy rất ngạc nhiên.
…
Vịnh Đồng La, cửa hàng tạp hóa.
“Ông chủ, ta muốn mua một chai Wahaha.” Một nữ hài đeo mắt kính học sinh móc tiền từ trong túi ra, đưa cho ông chủ cửa hàng.
Khẩu vị của Wahaha rất thích hợp với các nữ sinh. Tốc độ tiếp nhận cái mới của học sinh lại là nhanh nhất.
Ông chủ cửa hàng tạp hóa cầm một chai sữa chua Wahaha đưa cho nữ hài, nhận tiền rồi nói: “Vì sao ngươi không mua nhiều hơn đi?”
“Sao vậy?”
“Wahaha hiện đang tổ chức khuyến mãi ra mắt sản phẩm mới. Nếu mua mười chai sẽ được tặng một vé xem phim Thần Thoại miễn phí.”
“Tặng vé xem phim? Miễn phí?”
“Đương nhiên là miễn phí rồi. Làm sao, ngươi có thích không?”
“Đương nhiên là thích. Bán cho ta thêm chín chai nữa.” Nữ học sinh rất biết tính toán. Ngày nào nàng cũng phải uống một chai. Nếu mua một lần mười chai, còn được tặng miễn phí một tấm vé xem phi, tuyệt đối kiếm lời.
Mấy phút sau, nữ học sinh ôm mười chai sữa chua Wahaha, cầm trong tay thêm một tấm vé xem phim Thần Thoại miễn phí rời khỏi cửa hàng tạp hóa, miệng cười đến mức muốn lệch quai hàm.
…
Cổng rạp chiếu phim, cửa hàng tạp hóa.
Cảng đảo, Cửu Long, còn có Tân Giới, khắp nơi đều diễn chung một trò.
Đến mười giờ sáng, thị trường chỉ phản hồi lại hai chữ, bùng nổ.
Wahaha mới ra mắt đang bán chạy như điên.
Các chủ cửa hàng ban đầu loại bỏ sản phẩm mới này đã nhanh chóng chuyển Wahaha ra khỏi gầm quầy.
Một số ông chủ thậm chí còn đặt Wahaha ở nơi dễ thấy nhất trên kệ vì sợ khách hàng không nhìn thấy.
Nhờ thế, cung của Wahaha đã vượt cầu. Xét cho cùng, khối lượng sản xuất sản phẩm mới không lớn, nhiều người mua vây quanh lối vào nhà máy, đòi số lượng lớn hàng hóa.
Bảy chiếc điện thoại lắp đặt trong nhà máy sắp bị đám buôn thương gọi cháy máy.