Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 683 - Chương 683. Một Hòn Đá Bắn Hai Con Chim

Chương 683. Một hòn đá bắn hai con chim
Chương 683. Một hòn đá bắn hai con chim

Phì Tử Khôn phụ trách kế hoạch tiếp thị đẩy cửa phòng làm việc của Lưu Giám Hùng: “Giám đốc Lưu, nổ rồi, hoàn toàn nổ tung. Doanh số bán hàng Wahaha của chúng ta đã phá vỡ kỷ lục.”

‘Thật sao? Bán được bao nhiêu?”

“Một trăm nghìn. Một ngày bán được một trăm nghìn.”

Oành một tiếng. Đầu Lưu Giám Hùng như muốn nổ tung, hoài nghi không biết có phải mình đang nghe nhầm hay không.

Hắn làm sao cũng không ngờ phương thức tiếp thị trọn gói của Thạch Chí Kiên lại điên cuồng như thế.

“Một trăm nghìn? Một ngày bán được một trăm nghìn? Kiên ca, ngươi lại sáng tạo kỳ tích nữa rồi.”

Nghĩ đến đây, Lưu Giám Hùng chạy thẳng lên lầu năm. Hắn muốn thông báo tin tức tốt này cho Thạch Chí Kiên biết.

Cộp cộp cộp.

Lưu Giám Hùng chạy như bay lên lầu năm.

“Kiên ca, ta muốn nói cho ngươi một tin tức tốt. Doanh số bán hàng Wahaha của chúng ta đang bùng nổ.”

“Bùng nổ bao nhiêu?” Thạch Chí Kiên thấy hắn kích động như vậy, cười ha hả hỏi.

“Bùng nổ một trăm nghìn.”

“Thật sao? Cũng còn được.”

“Ngươi nói cái gì? Cái này mà nói là “cũng còn được”?” Lưu Giám Hùng mắt trợn trắng.

“Không cần kích động quá như vậy. Hình thức tiếp thị trọn gói này cũng giống như mua một tặng một. Chỉ cần đầu óc còn chưa bị nhúng nước, tất cả sẽ đưa ra lựa chọn chính xác thôi.” Biểu hiện của Thạch Chí Kiên rất bình tĩnh, bưng tách trà lên nhấp một ngụm.

Lưu Giám Hùng hơi ngẩn người. Từ phản ứng của Thạch Chí Kiên, hắn có thể nhìn ra được.

Giống như hết thảy đều nằm trong sự khống chế của Thạch Chí Kiên, không hề có biểu hiện vui mừng hay buồn bã, vô cùng ung dung bình tĩnh, tâm trạng không thay đổi.

Một người không có cảm xúc khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Với sự bùng nổ về doanh số bán hàng của Wahaha, đó là một cái tát thẳng vào mặt những đồng nghiệp đã nói xấu Thạch Chí Kiên.

Nhất là ở biệt thự Đới thị, Đới Phượng Ny trước đó còn ngồi bồn cầu khẽ hát, đọc tiểu thuyết võ hiệp bây giờ lại mở to mắt, huyết áp tăng lên.

Hôm sau.

Báo chí và truyền thông lớn ở Hồng Kông đã bình luận về kế hoạch tiếp thị trọn gói điên cuồng của Wahaha.

Minh Báo Hồng Kông: “Sản phẩm Wahaha vừa mới đưa ra thị trường, oanh tạc Hương Giang.”

Hổ Báo Hồng Kông: “Một ngày một trăm nghìn, Wahaha thành công tột đỉnh.”

Tin tức như một cơn lốc quét qua toàn bộ ngành công nghiệp. Loại hình tiếp thị này chắc chắn có thể được ghi vào lịch sử đồ uống, quy mô và tốc độ nhanh đến mức không ai có thời gian để phản ứng.

Cùng lúc đó, doanh thu điên cuồng của Wahaha cũng thúc đẩy doanh thu phòng vé vốn đã hạ nhiệt của Thần Thoại. Doanh thu phòng vé chuyển từ xu hướng giảm sang xu hướng tăng, tổng doanh thu phòng vé thành công vượt quá 2,5 triệu và bắt đầu hướng tới 3 triệu!

Dưới cái nhìn quan sát của đám người Lưu Giám Hùng, kế sách một hòn đá ném trúng hai con chim của Thạch Chí Kiên đã đạt được thành công lớn.

Biệt thự Đới thị.

Đới Phượng Ny ngồi xổm trên mặt đất, miệng ngậm một điếu thuốc lá nữ, vẫn chưa đốt, cứ như vậy mà buồn bã ỉu xìu.

Nàng cầm một nhánh cây nhỏ, dí dí vào những con kiến đang chăm chỉ lao động trên mặt đất.

Những con kiến nhỏ đó đang vác một hạt giống trên lưng, cùng nhau cố gắng di chuyển về phía hang của mình.

Đới Phượng Ny dùng nhánh cây lật mấy con kiến lại.

Hết lần này đến lần khác, những con kiến cứ làm lại từ đầu.

“Đám khốn kiếp các ngươi, tại sao lại không đi chết đi? Vì sao các ngươi lại cứ giãy dụa? Vì sao không bất lực đầu hàng? Nhận thua với ta khó như vậy sao? Ta đánh chết các ngươi.”

Sư gia Tô và Trần Bưu ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi bỡ ngỡ.

“Tại sao đại tiểu thư lại đi chơi với mấy con kiến nhỉ?” Sư gia Tô hỏi Trần Bưu.

Trần Bưu không lên tiếng.

Sư gia Tô có chút không thoải mái, cảm thấy tên khốn Trần Bưu chỉ biết làm ra vẻ. Nếu không xụ mặt thì cũng là lạnh lùng. Nhất là hắn không thèm phản ứng với câu hỏi của mình, nhưng mình thì lại cứ thích hỏi hắn như vậy.

Sư gia Tô cảm thấy muốn vả vào mặt của mình một cái.

Trần Bưu đột nhiên lên tiếng: “Tâm trạng của đại tiểu thư không tốt, ngươi hãy cẩn thận, đừng chọc nàng.”

“Ồ, thì ra ngươi cũng biết nói chuyện đấy. Ta còn tưởng rằng ngươi bị câm.” Sư gia Tô vui vẻ nói.

“Sư gia Tô.” Đới Phượng Ny quát lớn.

“Có ta, đại tiểu thư.” Sư gia Tô vội vàng chạy đến.

Đới Phượng Ny đứng dậy, cầm nhánh cây chỉ vào mũi của sư gia Tô: “Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi mau giết chết những con kiến này, ngay lập tức.”

“Không cần đâu mà. Dù sao những con kiến đó cũng là sinh mệnh.” Sư gia Tô từ nhỏ đã đọc thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh, thỉnh thoảng còn đọc Thánh Kinh.

Bốp. Đới Phượng Ny vung tay lên tát vào mặt sư gia Tô.

“Ngươi không giết chúng, ta sẽ giết ngươi.”

Sư gia Tô như sắp khóc. Đại tiểu thư quá bạo ngược, chẳng khác nào Tần Thủy Hoàng phiên bản nữ.

“Được rồi, đại tiểu thư, ta lập tức làm ngay.” Sư gia Tô ôm mặt, vừa sợ hãi vừa oan ức, vội vào nhà bếp tìm nước nóng, muốn dùng nó làm bỏng chết những con kiến.

Một lát sau.

Sư gia Tô mang nước nóng ra: “Đại tiểu thư, ngươi thật sự muốn làm sao? Tuy con kiến nhỏ nhưng chúng cũng là sinh mệnh vô tội mà.”

Bốp! Đới Phượng Ny lại tát tiếp: “Vậy ngươi vô tội hay không vô tội?”

Hai bên gương mặt của sư gia Tô in năm dấu tay một cách rõ ràng.

Hết chương 683.
Bình Luận (0)
Comment