“Đại tiểu thư, ta làm.” Sư gia Tô rót nước vào chỗ những con kiến, miệng nói: “Oan có đầu nợ có chủ. Kiếp sau các ngươi đầu thai tuyệt đối đừng làm con kiến. Muốn làm cũng nên làm nữ cường nhân như đại tiểu thư của ta, hoặc loại có máu lạnh như tên khốn Trần Bưu.”
“Sư gia Tô, ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Không có gì, ta đang tụng kinh siêu độ cho chúng thôi. Ai ui!” Sư gia Tô chợt run lên một cái, nước nóng tràn ra ngón tay của hắn.
…
Reng reng reng.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Người làm Linh tỷ ra ngoài mở cửa. Một lát sau, nàng quay lại, cúi đầu nói với Đới Phượng Ny: “Đại tiểu thư, có vị tiên sinh họ Thạch đến tìm ngươi.”
“Cái gì? Thạch Chí Kiên đến sao?” Đới Phượng Ny giật mình.
Sư gia Tô cũng giật mình theo, vội xích bình nước nóng đi đằng trước bảo vệ Đới Phượng Ny: “Đại tiểu thư, ngươi không cần sợ. Nếu tên khốn kia muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi, ta sẽ dùng nước nóng này giội hắn.”
Trần Bưu cũng đứng ra, cánh tay vung lên: “Tiểu thư đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Khi hai người còn đang hùng hổ, Thạch Chí Kiên đã cùng với Trần Huy Mẫn bước vào.
Đới Phượng Ny đẩy sư gia Tô đang chắn trước người, hất cằm, gương mặt kiêu ngạo nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch Chí Kiên, ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đến để làm gì? Đương nhiên là để đòi nợ rồi.”
“Ai thiếu nợ ngươi chứ?” Đới Phượng Ny chối.
“Ngươi đúng là người chẳng cần mặt mũi. Trước đó ngươi đã nói cái gì, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?” Thạch Chí Kiên cau mày nói.
“Thật sao? Ta đã nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa thử xem?” Đới Phượng Ny chuẩn bị chơi xấu đến cùng.
“Ngươi nói ngươi thua sẽ dập đầu quỳ xuống xin lỗi ta. Ta sợ ngươi không đi được, cho nên ta mới đến đây.”
“Ha ha, có sao? Ta nói lúc nào vậy? Tại sao ta lại không nhớ rõ chứ?”
Quả nhiên, khi nữ nhân đùa nghịch còn không biết xấu hổ hơn cả nam nhân. Vấn đề là ngươi không thể đấm nàng.
Thạch Chí Kiên hít sâu một hơi, nhìn sư gia Tô và Trần Bưu bên cạnh: “Các ngươi thì sao? Đừng nói các ngươi mất trí nhớ luôn nhé? Đới tiểu thư của các ngươi có nói như vậy không?”
“Cái này…” Trần Bưu là người luyện võ, không giỏi nói dối.
“Không có.” Sư gia Tô biết rất rõ ràng, không ngại mất mặt là tính cách của hắn, nói dối là đặc tính của hắn.
“Nếu như có, thiên lôi sẽ đánh xuống.”
Không biết có trùng hợp hay không, thời tiết hôm nay không được tốt lắm, trời cứ sâm sâm mãi. Đáng chết là sấm sét ở Hồng Kông lại khá nhiều.
Vì thế, một tia sét đánh xuống.
“Mẹ ôi.” Sư gia Tô bị dọa đến co rụt cổ lại, ngay cả ấm nước trong tay cũng quăng luôn, thiếu chút nữa đã làm Trần Bưu bị bỏng.
Đới Phượng Ny cũng giật mình, gương mặt thay đổi, ngẩng đầu nhìn trời: “Không biết tà môn gì đây nữa?”
“Đại tiểu thư, chi bằng chúng ta nhận thua đi. Trên đầu ba thước có thần minh.” Sư gia Tô nhát gan lên tiếng.
“Câm miệng.” Một bàn tay của Đới Phượng Ny vung qua.
Lần này sư gia Tô đã có chuẩn bị, co rụt đầu tránh được bàn tay của Đới Phượng Ny.
“Thật ngại quá, đại tiểu thư, ta tránh được rồi.”
Không đợi sư gia Tô nói hết lời, Đới Phượng Ny đã đá ra một cước. Đầu nhọn của đôi giày đá trúng xương bắp chân của sư gia Tô.
Sư gia Tô đau đến nhe răng trợn mắt, ôm chân nhảy lên nhảy xuống, kêu như heo bị chọc tiết.
Trong lúc Thạch Chí Kiên và Đới Phượng Ny đang giằng co với nhau, một giọng nói vang lên: “Phượng Ny, đã thua thì nhận. Nhà họ Đới của chúng ta còn chưa thua đến tình trạng không dậy nổi.”
Đới Phượng Niên từ trong phòng khách bước ra.
Thạch Chí Kiên âm thầm gật đầu. Mặc dù Đới Phượng Niên đã thua trong tay hắn mấy lần, đổi lại là người khác, đoán chừng đã sớm mất bình tĩnh. Nhưng hắn có thể nói ra mấy lời như vậy, bản sắc kiêu hùng vẫn không bị mất đi.
“Đại ca, ta…” Đới Phượng Ny khó xử nói.
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi người ta đi.” Đới Phượng Niên chắp tay sau lưng, biểu hiện nghiêm khắc.
Sư gia Tô nhịn đau, đang định cùng với Trần Bưu cầu tình cho Đới Phượng Ny.
“Các ngươi câm miệng cho ta.”
Đới Phượng Ny hung hăng trừng hai người một cái.
Hai người lập tức câm như hến.
Đới Phượng Ny cắn môi, nhìn đại ca vẻ mặt đang nghiêm khắc rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên, sau đó cắn răng nói: “Đới Phượng Ny ta dù sao cũng là họ Đới, không có cái gì mà không thua nổi.” Nói xong, nàng chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Thạch Chí Kiên.
Lúc này, Thạch Chí Kiên lên tiếng: ‘Thật ra hôm nay ta đến cửa là để quyên tiền. Không biết ba chục nghìn có đổi được cái quỳ dập đầu này của ngươi hay không?”
“Cái gì?” Ánh mắt Đới Phượng Ny sáng lên.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Đới Phượng Niên cũng kinh ngạc hỏi.
“Thực không dám giấu diếm, gần đây ta chuẩn bị thành lập một quỹ từ thiện mang tên Thần Thoại, hiện tại nó đang trong giai đoạn chuẩn bị. Nếu hai vị đồng ý quyên ba chục nghìn đô la Hồng Kông, như vậy ân oán giữa ta và Đới tiểu thư xem như xóa bỏ.”
“Làm từ thiện, quỹ ngân sách? Thạch Chí Kiên, ngươi đang làm cái quỷ gì thế?”
“Làm từ thiện thì chính là làm từ thiện. Kiếm được nhiều tiền thì hồi báo xã hội thôi, ta còn có ý đồ xấu gì chứ?” Thạch Chí Kiên giang hai tay, mặt thản nhiên nói.
“Có quỷ mới tin ngươi.” Đới Phượng Ny không tin nói.
Đới Phượng Niên lại nói: “Được, thành giao.”
Ba chục nghìn mua mặt mũi Đới thị.
Đáng giá.