Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 687 - Chương 687. Từ Thiện Là Một Hội Chợ Phù Phiếm

Chương 687. Từ thiện là một hội chợ phù phiếm
Chương 687. Từ thiện là một hội chợ phù phiếm

“Haiz, thật sự không ngờ đến muốn quyên tiền làm từ thiện cũng không dễ dàng.” Thạch Chí Kiên lắc đầu thở dài.

Khâu Đức Vượng mỉm cười, đứng dậy nói: “Từ thiện là một hội chợ phù phiếm. Ngươi cho rằng mọi người đều là người ngu ngốc sao? Có danh tiếng tốt, sau này sẽ dễ dàng thành công hơn trong mọi việc. Bằng không, ai lại ngốc như vậy, lấy tiền ra cho những kẻ không quen biết.”

Dừng một chút, Khâu Đức Vượng nhìn Thạch Chí Kiên rồi nói tiếp: “Ta không tin ngươi làm từ thiện mà không có bất kỳ tư tâm nào?”

Thạch Chí Kiên cười khổ: “Ta đương nhiên có tư tâm rồi. Ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu người coi ta là nhà giàu mới nổi không?”

Cuộc trò chuyện sắp kết thúc tại đây. Khâu Đức Vượng đứng dậy tiễn khách. Thạch Chí Kiên cũng không tiện ngồi nữa.

“Bất kể thế nào, đến lúc đó ta mong rằng Khâu tiên sinh quan tâm ta hơn một chút. Ta thật lòng muốn thành lập quỹ Thần Thoại.”

Thạch Chí Kiên nói xong, lúc này hắn mới đứng dậy rời khỏi phòng của Khâu Đức Vượng. Khi chuẩn bị rời đi, hắn được mỹ nữ La Giai Văn gọi lại: “Thạch tiên sinh, ngươi có hứng thú ăn cơm trưa với ta không?”

Thạch Chí Kiên nhìn đồng hồ, vừa lúc mười hai giờ trưa.

Khâu Gia Văn là nữ thái tử của tập đoàn Viễn Đông. Đây không phải là bí mật gì.

Nhưng Thạch Chí Kiên không ngờ địa điểm ăn cơm của Khâu Gia Văn lại là căn tin của ngân hàng.

Là nữ thái tử, Khâu Gia Văn chẳng những xinh đẹp xuất chúng, còn rất tài giỏi, được vinh dự đặt cho biệt danh thiên chi kiều nữ.

Rất nhiều nam nhân trong công ty ái mộ nàng nhưng lại tự ti mặc cảm.

Lúc này, bọn hắn nhìn thấy nữ thái tử cùng với một nam nhân phong độ nhẹ nhàng cùng nhau đi lấy cơm, ai cũng không nhịn được mà cảm thấy ghen tỵ.

“Người trẻ tuổi đẹp trai bên cạnh là ai thế? Nhìn qua cũng chẳng phải người tốt.”

“Nói đúng lắm. Tiểu bạch kiểm thì hay đào hoa. Khâu tiểu thư tuyệt đối đừng bị hắn lừa.”

Đám nhân viên nam đối với Thạch Chí Kiên ghen ghét vô cùng. Còn nhân viên nữ thì sợ hãi thán phục.

“Ồ, đúng là kim đồng ngọc nữ.”

“Đúng vậy, người nam kia rất đẹp trai, rất xứng đôi với Khâu tiểu thư.”

“Cũng không biết hắn là công tử nhà ai. Thật là hâm mộ quá mà.”

Thạch Chí Kiên nới lỏng cà vạt, nhìn ánh mắt chú mục xung quanh, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Khâu Gia Văn lại không thèm để ý chút nào, thậm chí còn có chút đắc ý, cũng không biết trong lòng của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì.

Bữa ăn hôm nay của nhân viên gồm một suất cơm một người, một cái đùi gà, hai loại rau xanh.

Thạch Chí Kiên ngoài định mức nhận được hai cái đùi gà.

Đại tỷ múc cơm ra khẩu hình miệng với Thạch Chí Kiên: “Nhớ đối tốt với Khâu tiểu thư của chúng ta đấy.”

Thạch Chí Kiên bó tay.

“Sao, có phải ngươi đang xấu hổ hay không?” Sau khi ngồi xuống, Khâu Gia Văn dùng khăn giấy lau đũa, mỉm cười hỏi Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi lại dẫn ta đến nơi này?”

“Có chỗ nào không tốt sao? Có thể ăn no bụng, hoàn cảnh cũng không tệ. Quan trọng nhất là ăn cơm xong có thể lập tức đi làm, rất tốt mà.”

“Ta không phải có ý này. Ngươi không thấy sao? Vừa rồi ánh mắt của đại tỷ kia, còn cho ta thêm một cái đùi gà.” Thạch Chí Kiên đẩy hai cái đùi gà cho Khâu Gia Văn nhìn.

Khâu Gia Văn cười nói: “Ngươi thật may mắn, ta chỉ có một cái thôi.”

“Có cần ta đưa cho ngươi không?”

“Không cần, ta nói thế nào cũng là một mỹ nhân. Ngươi có thấy mỹ nhân nào một hơi gặm hai cái đùi gà không?” Khâu Gia Văn nói xong, đưa đũa đã được lau sạch cho Thạch Chí Kiên.

Từ chi tiết có thể nhìn ra được nàng là một người được tu dưỡng. Ít nhất vị Khâu tiểu thư này tâm tư tỉ mỉ, rất biết quan tâm người khác.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Nhưng trai đẹp một hơi gặm hai cái đùi gà cũng không nhiều.”

Khâu Gia Văn phụt cười: “Vậy thì tiện nghi cho ngươi rồi.” Cười xong, nàng lại hỏi: “Nói thật, ta rất hiếu kỳ vì sao ngươi lại muốn làm từ thiện?”

Câu này nghe có vẻ bình thường nhưng thực tế lại rất xảo trá.

Nếu như Thạch Chí Kiên trả lời giống như trả lời với Khâu Đức Vượng rằng hắn có quá nhiều tiền và muốn quyên góp tiền để mua danh tiếng thì có lẽ Khâu Gia Văn sẽ coi thường hắn. Nữ nhân rất cảm tính, không lý tính giống như nam nhân.

Nếu nói là vì lợi ích thế gian, muốn giúp đỡ người nghèo thì có vẻ quá viển vông.

Thạch Chí Kiên sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nói: “Thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, giống như cái đùi gà này. Trước kia ta xuất thân từ Thạch Giáp Vĩ, đừng nói đùi gà, ngay cả lông gà cũng không có mà ăn. Nhiều khi đi ngang quán thịt kho bên đường cũng chỉ có thể ngửi mùi mà thôi.”

“Nhưng hôm nay ta chẳng những có thể ăn đùi gà, mà còn có thể ăn bào ngư vi cá. Nhưng dạ dày của ta không quen. Nó vẫn là dạ dày khi còn nghèo. Dạ dày nói cho ta biết nó không dám ăn thoải mái, sợ một ngày nào đó ta đột nhiên nghèo trở lại.”

Hết chương 687.
Bình Luận (0)
Comment