Thạch Chí Kiên nhìn Khâu Gia Văn: “Cảm giác lo lắng đề phòng như thế này, ngươi có hiểu không? Cho nên ta có một suy nghĩ, muốn thành lập một quỹ từ thiện, để nhiều người có đùi gà ăn. Bọn hắn có đùi gà ăn sẽ không nhớ bào ngư vi cá trong bụng ta, ngược lại sẽ mang ơn, tán thưởng ta là đại thiện nhân.”
“Tất nhiên, đây chỉ là thứ yếu, ngươi có biết quỹ là gì không? Ngoài việc cứu người, quỹ từ thiện còn có thể dùng để đầu tư. Vừa lúc ta là một tay đầu tư chuyên nghiệp. Ta không hề khoe khoang. Nếu quỹ Thần Thoại của ta thực sự thành công, trong tương lai nó sẽ ngày càng lớn mạnh hơn và nhiều người có thể được hưởng lợi từ nó. Tất nhiên không thể phủ nhận rằng người được hưởng lợi nhiều nhất chính là ta. Bởi vì ta là người khởi xướng quỹ này, và ta cũng sẽ là người quản lý nó trong tương lai. Ai muốn đánh bại ta, nhất định phải phá vỡ quỹ ngân sách này, bởi vì quỹ ngân sách Thần Thoại chính là bờ đê hộ thành của ta.”
Khâu Gia Văn ngơ ngác nhìn Thạch Chí Kiên đang nói trước mặt nàng.
Nếu lần đầu tiên nàng gặp mặt Thạch Chí Kiên, Thạch Chí Kiên chỉ là một ngôi sao mới ra đời trong giới kinh doanh. Bây giờ, hắn đã trở thành một nhân vật kiêu hùng có ánh mắt độc đáo và cách cục khổng lồ.
Hắn rất tự tin khi nói với nàng tất cả những tính toán và kế hoạch của hắn. Đó là vì hắn rất tin tưởng vào bản thân, hay vì hắn nghĩ rằng nàng quá ngu ngốc để hiểu những gì hắn đang nói?
“Ta có một vấn đề muốn hỏi, ngươi thật sự mới mười tám thôi sao?” Khâu Gia Văn ôm má kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.
“Không, ta mười chín rồi. Năm ngoái là mười tám.” Thạch Chí Kiên cầm một cái đùi gà, bắt đầu gặm.
Nhìn dáng vẻ ăn đùi gà của hắn, hắn thật sự rất giống mười chín.
Nhưng những lời đó trước đó lại khiến cho tâm trạng của Khâu Gia Văn bị khuấy động: “Ngươi cho rằng ta nghe không hiểu những thứ ngươi nói sao?”
“Không, ta biết ngươi có thể nghe hiểu. Ngoài ra ta nói những thứ đó không phải chỉ để nói cho một mình ngươi nghe.”
“Ngươi muốn ta truyền lại những lời đó cho cha của ta?”
Thạch Chí Kiên ngừng ăn, mỉm cười nói với Khâu Gia Văn: “Nếu ngươi muốn.”
Khí Hải Vô Lượng có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Thạch Chí Kiên, khó có lúc thể hiện vẻ mặt đáng yêu. Nàng cau mũi nói với Thạch Chí Kiên: “Ngươi không phải đang tìm kiếm sự giúp đỡ sao, có lẽ ta có thể giúp được ngươi.”
Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Có lẽ ngươi không biết, ngoài vai trò trợ lý chủ tịch ngân hàng Viễn Đông, ta còn là thư ký cấp cao của liên đoàn từ thiện Trung Quốc Hồng Kông!”
Thạch Chí Kiên mở to mắt. Hắn không ngờ Khâu Gia Văn lại là thư ký cấp cao của liên đoàn từ thiện Hồng Kông.
“Ngươi trừng mắt to mắt nhỏ nhìn ta làm gì? Ngoài ra, ta còn nói cho ngươi một bí mật. Lần này Lý Giai Thành đã chuẩn bị đầy đủ để gây sự chú ý trong đêm từ thiện.” Vừa nói, Khâu Gia Văn vừa gắp một miếng cơm bỏ vào miệng.
Thạch Chí Kiên nhìn nàng, không lên tiếng.
“Tại sao ngươi không hỏi ta hắn chuẩn bị cái gì?”
“Nếu ngươi muốn nói cho ta biết, cho dù ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói. Nếu ngươi không muốn, ta chẳng phải hỏi vô ích sao?”
“Haiz, ngươi đúng là keo kiệt. Mặc dù ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nhưng dù sao ta cũng là nữ nhân. Nữ nhân thì cần mặt mũi mà. Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Khâu Gia Văn đặt đũa xuống, cẩn thận gác vào trong vị trí để đũa trong khay, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên: “Hắn mời hai ngôi sao đến biểu diễn tiết mục. Hai ngôi sao đó đều rất nổi tiếng ở Hồng Kông. Nói một cách chính xác, bọn hắn nổi tiếng trong giới từ thiệu Hồng Kông.”
“Trong đó một người là Từ Thiện Linh Vương Tân Mã Sư Tằng, người còn lại là nhất đại tông sư Quan Đức Hân.”
Thạch Chí Kiên ngây ra. Bởi vì hai người này thật sự rất nổi tiếng ở Hồng Kông.
Nói một cách chính xác, ở thời đại này, Tân Mã Sư Tằng và Quan Đức Hân giống như chòm sao Song Tử, chiếm giữ hai khu vực là giới sân khấu và điện ảnh.
Tân Mã Sư Tằng vốn họ Đặng, tên là Đặng Vĩnh Tường.
Năm Đặng Vĩnh Tường tám tuổi, cha mẹ ly dị. Cha của hắn là Đặng Kỳ kiếm sống bằng nghề cờ bạc, hơn nữa còn rất mê kịch Quảng Đông. Sau khi cha mẹ ly dị, hắn theo mẹ đến cảng đảo sinh sống. Mẹ của hắn làm thuê cho người ta. Hắn thường xuyên bị người khác mắng mỏ, cuối cùng hắn bỏ nhà trốn lang thang đầu đường xó chợ. Về sau, hắn gặp được một nghệ nhân giang hồ. Lúc đó, hắn bắt chước Mã Sư Tằng rất giỏi, vì thế sư phụ của hắn đã đặt biệt danh cho hắn là Tân Mã Sư Tằng.
Mặc dù dáng người của hắn nhỏ gầy nhưng lại có tinh thần mạnh mẽ, âm hưởng rất cao. Khi biểu diễn trên cùng sân khấu với người khác, hắn thường đứng một bên sân khấu quay lưng về phía micro để thể hiện giọng hát đầy nội lực của mình.
Bởi vì thích làm từ thiện, mỗi lần có biểu diễn từ thiện lấy tiền giúp đỡ người nghèo, hắn chắc chắn không nói hai lời. Vì thế hắn nhận được một danh hiệu là Từ Thiện Linh Vương.