Lại nói đến Quan Đức Hân, người này lại càng khó lường. Khi hắn được hai ba tuổi, hắn bị một người què trên đường ôm đi mất. Khi đi ngang qua chính quyền, hắn đột nhiên khóc lớn khiến người què kia phải bỏ hắn xuống, co cẳng chạy mất.
Khi lớn hơn một chút, Quan Đức Hân bắt đầu kiếm tiền bằng sức lực của mình, làm công nhân xây dựng. Hắn trời sinh khỏe mạnh, có thể gánh 70 kg gạch và đi bộ một dặm ở tuổi 12, được ca ngợi trời sinh thần lực.
Trong chiến tranh chống Nhật, Quan Đức Hân thậm chí còn gây quỹ cứu nước và tặng cho đất nước một máy bay chiến đấu, và được biết đến như một "nghệ sĩ yêu nước".
Quan Đức Hân tinh thông võ công Thiếu Lâm. Điều này giúp cho vai diễn Hoàng Phi Hồng của hắn sinh động như thật trên màn ảnh, đồng thời cũng trở thành Hoàng sư phụ phiên bản đời thực, uy vọng rất cao.
Có thể nghĩ, Lý Giai Thành mời hai vị đại thần này đến trợ uy cổ vũ cho hắn, như vậy trong đêm hội từ thiện, ai là địch thủ của hắn chứ?
Khâu Gia Văn nhìn mặt mà nói chuyện, vẫn luôn quan sát biểu hiện của Thạch Chí Kiên.
Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần nàng nói ra tên của hai vị đại nhân vật mà Lý Giai Thành mời đến biểu diễn, Thạch Chí Kiên nhất định sẽ giật mình, tiếp theo là đánh mất đấu chí, cho rằng mình sẽ thua không cần bàn cãi.
Nhưng Thạch Chí Kiên không hề xuất hiện tình huống này. Biểu hiện của hắn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn nói đùa: “Không ngờ ta có phúc được nhìn thấy phong thái của hai vị tiền bối trong đêm hội từ thiện.”
“Chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào sao?” Khâu Gia Văn ngược lại không giữ được bình tĩnh.
“Ta lo chứ, cho nên ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Rốt cuộc thì ngươi cũng lên tiếng cầu ta. Ngươi muốn cầu ta giúp cái gì?” Ánh mắt Khâu Gia Văn nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên không nói cầu gì, bỗng nhiên vươn tay: “Đừng nhúc nhích.”
“Làm gì vậy?” Khâu Gia Văn bất động.
Thạch Chí Kiên đưa tay đến, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Khâu Gia Văn.
Khâu Gia Văn lập tức căng thẳng.
Lúc này, Thạch Chí Kiên đưa tay nhặt hạt cơm dính trên khóe miệng của nàng: “Nhìn đi, ngươi lãng phí lương thực quá.”
“Đáng ghét.” Khâu Gia Văn gắt lên: “Nói thật, có phải ngươi thường xuyên lừa gạt nữ hài bằng cách này hay không?”
“Không phải, trên tivi có diễn mà, ta chỉ học theo thôi.”
“Phim nào? Tại sao ta lại không biết?”
Thạch Chí Kiên chợt nhớ ra rằng đây vẫn chưa phải là thời đại của mình. Phim truyền hình Hồng Kông thời đại này vẫn còn rất bảo thủ. Đừng nói là nhặt cơm giúp nữ hài, mấy chuyện nam nữ ôm nhau cũng rất ít thấy.
“Tóm lại, ngươi là lão thủ tình trường.”
“Lão thủ tình trường? Ta thích được gọi là cặn bã nam hơn.”
“Cặn bã nam?”
“Chính là vừa đẹp trai lại có tiền, đồng thời còn biết cách tán tỉnh nữ hài đấy.”
Đầu Khâu Gia Văn giống như muốn phát nổ. Tại sao nàng nghe được từ miệng Thạch Chí Kiên những từ ngữ mới mẻ như thế nhỉ?
“Được rồi, nói chuyện chính đi, ngươi muốn ta làm gì?”
“Chờ lát nữa ngươi sẽ biết.”
….
Cục Phúc lợi Hồng Kông.
Hội cứu trợ người tàn tật.
“Đây là thỉnh cầu của ngươi, chính là để ta dẫn ngươi đến đây?” Khâu Gia Văn từ trên xe bước xuống, kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bảo Trần Huy Mẫn ngừng xe, cùng với Khâu Gia Văn bước vào hội cứu trợ: “Đúng vậy, nếu ngươi đã là thư ký cao cấp của liên đoàn từ thiện, như vậy ngươi nhất định sẽ rất quen thuộc với nơi này.”
“Đương nhiên rồi. Tháng nào ta cũng đến đây một lần mà.”
“Vậy ngươi có quen với nữ hài nào ở đây không? Loại thanh xuân tịnh lệ, am hiểu ca múa.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Ánh mắt Khâu Gia Văn cảnh giác nhìn Thạch Chí Kiên.
“Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn các nàng giúp làm một chuyện mà thôi.”
“Làm chuyện gì?” Khâu Gia Văn lại càng cảnh giác hơn.
“Múa.”
“Cái gì? Múa?”
“Đúng vậy, ta có một vũ đạo rất hay cần các nàng luyện tập một chút, sau đó biểu diễn trong đêm hội từ thiện.”
“Ngươi biên đạo múa sao?” Khâu Gia Văn tò mò nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mặt không đỏ hơi thở không gấp: “Thế nào, không thể sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ta ngoại trừ biết biên đạo múa ra, ta còn biết sáng tác bài hát? Ca khúc chủ đề của Thần Thoại là do ta viết đấy. Còn có Thiên Thiên Khuyết Ca, Ám Lý Trứ Mê nữa. Lần này, trong đêm hội từ thiện, ta chuẩn bị tiết mục đầu tiên là múa, sau đó sẽ hát. Ngươi không cảm thấy ngạc nhiên đến ngoài ý muốn sao?”
Khâu Gia Văn lườm hắn một cái: “Trách không được người ta gọi ngươi là Kiên nổ.” Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Ngươi định biên tập vũ đạo gì, nói cho ta nghe một chút đi.”
“Thiên Thủ Quan Âm? Ngươi có nghe nói qua chưa?”
“Chưa. Không phải do ngươi biên tập ra chứ?”
“Ngươi nói sao?” Thạch Chí Kiên vô sỉ vỗ ngực: “Ta có thể cam đoan, vũ đạo này tuyệt đối là bản gốc.”
Trong gala lễ hội mùa xuân kiếp trước, hai mươi mốt diễn viên câm điếc với độ tuổi trung bình là hai mươi mốt đã biểu diễn điệu múa Thiên Thủ Quan Âm một cách sống động, tạo nên tác động thị giác bất tận, đã giành được đánh giá là "gây chấn động thế giới và đáng kinh ngạc".