Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 690 - Chương 690. Từ Thiện Chân Chính Là Tôn Trọng Mà Không Phải Bố Thí

Chương 690. Từ thiện chân chính là tôn trọng mà không phải bố thí
Chương 690. Từ thiện chân chính là tôn trọng mà không phải bố thí

Thạch Chí Kiên biết rất rõ, chất lượng của một bữa tiệc chủ yếu phụ thuộc vào vũ đạo.

Trước hết đừng nói đến ca hát, hãy nói đến vũ đạo. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ chấn động Hương Giang.

Trên sân bóng, có nhiều em nhỏ đang chơi bóng, có em còn khỏe mạnh, có em bị cụt chân hoặc tay, nhưng bọn chúng vẫn chơi đùa vui vẻ với nhau.

“Sơ Emma tôn kính, vị này là Thạch Chí Kiên Thạch tiên sinh của công ty Thần Thoại.”

Khâu Gia Văn giới thiệu Thạch Chí Kiên cho người phụ trách hội cứu trợ người tàn tật.

Nữ tu Emma vốn tên thật là Trương Phượng Cầm, một cái tên nữ nhân rất phổ biến ở Hồng Kông.

Mười năm trước, Trương Phượng Cầm chỉ là một nữ nhân nông thôn quê mùa lén đến Hồng Kông. Khi qua được đến nơi thì chồng chết, nàng sống cô độc một mình cho đến khi được người Thiên Chúa giáo nhận.

Ban đầu, Trương Phượng Cầm chỉ lo lắng hai điều ở giáo hội. Thứ nhất, con lợn mà nàng nuôi ở quê đã sinh lợn con hay chưa. Thứ hai, liệu hôm nay nhà thờ có phát bánh mì hay không.

Để sống sót, Trương Phượng Cầm đã quên mất con lợn của mình, chỉ nhớ đến bánh mì. Sau đó, nàng đổi tên thành Emma, trở thành nữ tu.

Trương Phượng Cầm đổi tên thành Emma ban đầu làm việc tại một trạm cứu trợ do Giáo hội Công giáo quản lý, cứu giúp rất nhiều người nghèo khổ cực. Sau đó, nàng gia nhập hội cứu trợ người tàn tật, bắt đầu cứu giúp nhiều người cần giúp hơn.

Emma là một người rất cảm tính. Khi gặp phải khó khăn, nàng hay tìm kiếm sự giúp đỡ chung quanh thay vì cứ cầu nguyện và cầu nguyện.

Thậm chí khi gặp những nữ hài tàn tật đáng thương, nàng sẽ khóc mà không phải dùng giọng điệu than trời trách đất, nói đây là sự trừng phạt của Thượng Đế đối với đứa bé.

Cho nên, nữ tu Emma trong mắt người tàn tật giống mẹ hơn là giống nữ tu.

Mà Emma cũng xem những đứa bé thiếu hụt như con của mình.

Mặc dù Khâu Gia Văn đã giới thiệu rất kỹ về Thạch Chí Kiên nhưng Emma vẫn dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá Thạch Chí Kiên một phen.

“Thạch tiên sinh cụ thể kinh doanh thứ gì thế?”

“Chủ yếu là thực phẩm. Nếu sơ cần, ta có thể quyên tặng ba chục nghìn vật phẩm cho nơi này.”

“Thạch tiên sinh hào phóng như vậy ngược lại khiến cho ta có chút ngoài ý muốn. Nói thật, Thạch tiên sinh có yêu cầu gì đặc biệt hay không?”

Làm việc lâu ở đây, có loại người nào mà Emma chưa từng gặp qua.

Rất nhiều người miệng đầy nhân nghĩa nói muốn cứu trợ những đứa trẻ tàn tật, nhưng rất nhanh bọn hắn đã lộ ra sắc mặt vô sỉ, lừa gạt những đứa bé tàn tật ra ngoài làm công, cắt xén tiền lương của bọn chúng, bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của tụi nhỏ.

Thậm chí bọn hắn còn bắt những nữ hài xinh đẹp đến những nơi bẩn thỉu để làm việc. Tụi nhỏ đã đủ đáng thương rồi, ông trời vẫn không còn chịu buông tha cho tụi nhỏ.

Thạch Chí Kiên không ngờ nữ tu Emma lại cảnh giác đến như thế. Cũng may là hắn nhờ Khâu Gia Văn dẫn đường. Bằng không, chỉ sợ nơi này hắn cũng không bước chân vào được.

Lúc này, nghe Emma hỏi, Thạch Chí Kiên không trả lời mà quay sang nhìn Khâu Gia Văn.

Khâu Gia Văn hiểu ý, quyết định làm người tốt đến cùng, nói rõ mục đích của Thạch Chí Kiên đến đây lần này.

Khi nghe nói Thạch Chí Kiên muốn tìm những nữ hài xinh đẹp có năng khiếu ca múa để biểu diễn trong đêm hội từ thiện, biểu hiện của nữ tu Emma đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó sắc mặt hòa hoãn hơn một chút.

“Thạch tiên sinh đúng không? Ta đã nghe thư ký Khâu giới thiệu về ngươi, cũng hiểu được mục đích của ngươi. Thư ký Khâu là người như thế nào, ta biết rõ nhất. Nàng rất ít khi chủ động giúp người khác. Có vẻ ngươi làm người không tệ.”

Bịch. Một quả bóng da đột nhiên được đá tới, lăn đến dưới chân nữ tu Emma.

“Sơ Emma, bóng, bóng của chúng ta.”

Bọn nhỏ giơ cánh tay gọi nữ tu Emma.

Nữ tu Emma mỉm cười, ngừng nói chuyện, xoay người nhặt quả bóng, thuần thục đá một cái.

Bịch, quả bóng lại rơi xuống giữa tụi nhỏ. Tụi nhỏ lại tiếp tục chơi tiếp.

“Vừa rồi ta nói đến đâu rồi nhỉ? Thạch tiên sinh, không phải ta không tin tưởng ngươi. Ta chỉ muốn biết một việc, tại sao ngươi lại muốn làm từ thiện? Trong mắt của ngươi, từ thiện là gì?”

Thạch Chí Kiên sửng sốt một chút rồi đáp: “Ta làm từ thiện vừa có công tâm vừa có tư tâm. Công tâm là muốn giúp đỡ càng nhiều người cần sự giúp đỡ. Tư tâm là muốn dựa vào từ thiện để nổi tiếng, bước chân vào xã hội thượng tầng. Cũng không biết ngươi có hài lòng với câu trả lời này hay không?”

Nữ tu Emma sửng sốt một chút, dường như không ngờ Thạch Chí Kiên lại thẳng thắn như vậy.

“Còn cái gì là từ thiện, ta cảm thấy cho bọn hắn con cá chi bằng cho bọn hắn cần câu cá. Nếu ngươi không giải quyết được vấn đề cơ bản, cho dù ngươi có quyên góp bao nhiêu tiền hơn nữa cũng vô dụng. Rất nhiều người tàn tật thân tàn nhưng chí không tàn, hoàn toàn có thể dung nhập vào xã hội, dựa vào đôi bàn tay và trí tuệ của mình để nuôi sống bản thân. Cho nên, từ thiện chân chính là tôn trọng mà không phải bố thí.”

Hết chương 690.
Bình Luận (0)
Comment