“Ồ, nơi này đẹp quá. Ngươi nhìn kìa A Kiên, nữ sĩ kia đang mặc chiếc váy dạ hội Milan phiên bản giới hạn năm nay! Nó có giá gần chục nghìn đô la Hồng Kông, thực sự rất sang trọng!”
Thạch Ngọc Phượng cảm thấy hoa mắt, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua người những tiểu thư giàu có danh tiếng. Điều quan trọng nhất của nàng bây giờ chính là phẩm vị. Nàng muốn rửa sạch mùi nghèo khó trên người mình do Thạch Giáp Vĩ mang đến.
Thạch Chí Kiên có chút không thích ứng với sự thay đổi “đột ngột” này của chị mình, thật không biết là tốt hay xấu nữa.
“A Kiên, ngươi có thể miễn phí thưởng thức sâm panh ở đây nhưng ngươi đừng nên uống nhiều quá, sẽ bị người ta xem thường đấy, còn nói chúng ta không có trình độ. Chỉ cần cầm một ly lắc lư trong tay là được.”
Thạch Ngọc Phượng bắt đầu dạy bảo Thạch Chí Kiên làm thế nào để trở thành người thượng lưu.
Bảo Nhi được Thạch Chí Kiên ôm trong lòng, ghé vào tai Thạch Chí Kiên mà nói: “Cậu út, bây giờ mẹ thay đổi rồi đúng không? Trước kia mẹ chưa từng mua đồ chơi cho ta, nhưng bây giờ lại mua đồ đắt nhất.”
“Không phải rất tốt sao? Ngươi nên thích mới đúng chứ?”
Bảo Nhi lắc đầu: “Ta vẫn thích nàng may búp bê vải cho ta hơn.”
Thạch Chí Kiên im lặng, nhìn Thạch Ngọc Phượng ăn mặc sang trọng vô cùng rồi lại nhìn Bảo Nhi đang bĩu môi, cảm thấy chị của hắn đang uốn cong thành thẳng, hắn phải nhắc nhở nàng một chút mới được.
Lúc này, Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đang vẫy tay với hắn: “A Kiên, nơi này.”
Thạch Chí Kiên ôm Bảo Nhi cùng với Thạch Ngọc Phượng bước qua.
“Ngọc Phượng tỷ đúng không? Rất hân hạnh được gặp ngươi.” Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu chào hỏi Thạch Ngọc Phượng.
Thạch Ngọc Phượng mỉm cười với bọn hắn, như một con mèo nhỏ giơ tay ra với hai người.
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu hơi sững sờ, bước lên phía trước lịch sự bắt tay với nàng.
Thạch Ngọc Phượng rất hưởng thụ cảm giác bắt tay rất quý ông này.
Từ tam thiếu nói nhỏ bên tai Thạch Chí Kiên: “Có phải chị của ngươi bị bệnh không?”
“Chị của ngươi mới bị bệnh đấy.”
“Không phải, tại sao ta lại có cảm giác nàng không giống như lúc trước.”
“Nàng bị đám phu nhân nhà giàu tẩy não khi làm tóc. Bây giờ nàng muốn trở thành nhân sĩ cao cấp.”
“Ồ, trách không được. Tại sao ta cứ cảm thấy là lạ.”
“Không nói những chuyện này nữa. A Kiên, lần này ngươi có lòng tin hay không?”
“Đương nhiên là có rồi. Các ngươi thì sao? Các ngươi ủng hộ ai?”
“Đương nhiên là ủng hộ ngươi rồi. Đến lúc đó ta sẽ quyên tiền cho ngươi, hài lòng chưa?”
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu lần lượt tỏ thái độ.
“Cảm ơn các ngươi đã ủng hộ. Cha của các ngươi thì sao? Bọn hắn ủng hộ ai?”
“Cha của ta là… hắn cáo già lắm, nói ta phải giữ gìn trung lập. Đến lúc đó chúng ta sẽ xem ngươi và Lý Giai Thành biểu hiện. Ai ưu tú hơn, hắn sẽ ủng hộ người đó.” Từ tam thiếu nói.
“Đúng vậy, cha của ta cũng giống như vậy. Hắn nói với ta, làm từ thiện khác với làm ăn. Làm ăn là để kiếm lời, làm từ thiện là để kiếm danh. Nhiều người thì danh tiếng càng lớn. Nếu có nhiều người ủng hộ Lý Giai Thành, hắn sẽ ủng hộ Lý Giai Thành. A Kiên, ngươi cũng đừng trách hắn. Cha của ta thực tế lắm.” Hoắc đại thiếu nói.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Yên tâm đi, ta không có nhỏ mọn như vậy đâu. Hơn nữa bọn hắn nói cũng đúng mà. Suy cho cùng, từ thiện không phải vì lợi nhuận mà là làm những điều tốt cho người dân. Nhiều người thì lực lớn. Ngọn lửa sẽ càng mạnh khi mọi người đốt nhiều củi.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt.”
Khi Thạch Chí Kiên đang nói chuyện với Từ tam thiếu, Thạch Ngọc Phượng đột nhiên kéo hắn: “A Kiên, ta biết người kia. Lần trước, hắn là người đã giúp ta giám định viên kim cương ở trường. Ngươi không phải đang thiếu người ủng hộ sao? Ta qua đó lôi kéo để hắn ủng hộ ngươi.”
Thạch Chí Kiên nhìn lại, là một nam nhân áo mũ chỉnh tề. Không chờ hắn nhớ lại đối phương là ai, Thạch Ngọc Phượng đã mạo muội lên tiếng: “Xin chào, ngươi còn nhớ ta không?”
Thạch Chí Kiên nhìn thấy, đành phải đi theo.
Nam nhân nhìn Thạch Ngọc Phượng, cau mày, dường như không nhớ Thạch Ngọc Phượng là ai.
“Ngươi đã từng giúp ta ở trường học đấy. Ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, ta thật sự rất muốn cảm ơn ngươi.’ Thạch Ngọc Phượng thành khẩn nói.
Lúc này người kia mới nhớ đến điều gì, chỉ vào Thạch Ngọc Phượng mà nói: “Viên kim cương, đúng không?”
“Đúng đúng đúng. Lúc đó nếu không nhờ ngươi, ta đã bị chết oan rồi.” Thạch Ngọc Phượng kích động nói.
“Không có gì, đó là chuyện ta phải làm mà.” Nam nhân lịch sự nói.
Thạch Ngọc Phượng vội đẩy Thạch Chí Kiên lên phía trước: “Tiên sinh, đây là em trai của ta Thạch Chí Kiên. Hắn cũng muốn cảm ơn ngươi.”
‘Thạch Chí Kiên? Chẳng lẽ là…” Nam nhân nhìn Thạch Chí Kiên, biểu hiện hơi có chút kinh ngạc.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Không sai, ta là Thạch Chí Kiên của công ty Thần Thoại.”
“Hân hạnh, đúng là hân hạnh.” Nam nhân đưa tay ra nói: “Ta tên Trịnh Vũ Đồng.”
Quả nhiên, đây là Châu Bảo Đại Vương tiếng tăm lừng lẫy ở Hồng Kông, hiện tại đang là người cầm lái của Chu Đại Phúc. Nếu ở kiếp trước, hắn chính là “long tế siêu cấp” phiên bản đời thực.
Thạch Ngọc Phượng nghe đối phương là Trịnh Vũ Đồng, không khỏi sửng sốt. Trong khoảng thời gian này nàng rất tích cực học tập, tìm hiểu về giới xã hội thượng lưu rất rõ ràng, đương nhiên cũng biết được người trước mặt là ai.
“Không ngờ ta lại giỏi đến như vậy, giới thiệu cho A Kiên một lão đại nổi tiếng.” Thạch Ngọc Phượng âm thầm kinh hãi.