Thạch Chí Kiên tùy tiện nói vài câu với Trịnh Vũ Đồng.
Giọng điệu của Trịnh Vũ Đồng bình thản, nói chuyện không nhanh không chậm. Tính cách như vậy khiến cho Thạch Chí Kiên cảm thấy rất thoải mái.
Ấn tượng của Trịnh Vũ Đồng về Thạch Chí Kiên cũng rất tốt.
Trước khi chưa làm quen, Trịnh Vũ Đồng còn tưởng rằng người trẻ tuổi gần đây đang rất nổi tiếng ở Hương Giang là một người phong mang tất lộ, cực kỳ kiêu ngạo.
Không ngờ khi gặp Thạch Chí Kiên, hắn cảm thấy đối phương rất lịch sự. Điều quan trọng nhất là hắn có cách cục và tầm nhìn rộng lớn.
Trịnh Vũ Đồng cố ý nói về nền kinh tế quốc tế và tình hình nước ngoài, Thạch Chí Kiên có thể phát biểu một cách chính xác suy nghĩ của mình, thậm chí còn có những ý kiến đặc biệt. Điều này khiến cho Trịnh Vũ Đồng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Có thể nói, mặc dù chỉ gặp nhau lần đầu nhưng Trịnh Vũ Đồng và Thạch Chí Kiên đều lưu lại ấn tượng tốt lẫn nhau.
Thậm chí khi chia tay, Trịnh Vũ Đồng còn cổ vũ Thạch Chí Kiên: “Ngươi nhớ cố lên, ta rất coi trọng ngươi đấy.”
Không khỏi khiến cho Thạch Chí Kiên cảm thấy bất ngờ, lại càng làm cho người tiến cử là Thạch Ngọc Phượng mừng như điên.
Ít nhất lần này nàng có thể giúp đỡ cho em trai của mình.
…
“A Kiên, chúng ta ở đây. Nào, mẹ kiếp ngươi.”
Khi Thạch Chí Kiên chào hỏi người quen, một âm thanh vang dội gọi hắn.
Thạch Chí Kiên quay đầu nhìn lại. Trong trường hợp như thế này, dám càn rỡ la to như vậy, ngoại trừ Hào cà thọt của Nghĩa Quần thì còn ai nữa chứ.
Lôi Lạc, Nhan Hùng, Bạch Đầu Ông, Cát Thiên Vương bên cạnh Hào cà thọt rất tự giác kéo dài khoảng cách với hắn.
Cùng lúc đó, rất nhiều ông trùm nổi tiếng cũng quay sang nhìn Hào cà thọt.
Hào cà thọt chống quải trượng, không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người, miệng cứ chửi tục: “Mẹ kiếp.” Lại còn hung hăng nhổ nước bọt xuống đất, sau đó kích động khập khễnh bước về phía Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Hào ca, ngươi cũng đến đây sao?”
“Đương nhiên là đến để ủng hộ ngươi rồi.” Một bàn tay của Hào cà thọt đập vào vai của Thạch Chí Kiên: “Ban đầu ta không thích những trường hợp như thế này. Mẹ kiếp, ngươi nhìn đi, những người kia chỉ thích làm ra vẻ mà thôi.”
Sau đó, hắn nói tiếp: “Còn nữa, đám người đó rất thích kỳ thị người khác. Chân lão tử bị què, ngươi nhìn xem ánh mắt của bọn hắn là gì? Tưởng lão tử là ăn mày sao?”
Đang nói, Thạch Ngọc Phượng khập khễnh bước về phía Thạch Chí Kiên.
Hào cà thọt giận quá, chỉ vào Thạch Ngọc Phượng mà nói với Thạch Chí Kiên: “Thấy chưa, thấy chưa? Mẹ kiếp chứ, còn có người bắt chước lão tử đấy.”
“Bắt chước ngươi cái gì, tên què chết bầm kia.” Thạch Ngọc Phượng cũng mắng to Hào cà thọt, không còn đoan trang thục nữ nữa.
“A, bà tám ngươi còn dám mắng ta?” Hào cà thọt giận không kềm được, xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Mặc dù hắn không đánh nữ nhân nhưng gặp được bà tám đánh không có bị lầm.
“Nàng là chị của ta đấy.”
“Cái gì?” Hào cà thọt mở to mắt.
Thạch Ngọc Phượng tiến lên, khoanh tay trừng Hào cà thọt một cái: “Ngươi chính là tên què chết bầm mà A Kiên thường hay nhắc sao?”
Hào cà thọt quay đầu lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Ở nhà ngươi gọi ta là tên què chết bầm?”
Thạch Chí Kiên thở dài: “Ngươi tin nàng à?”
Hào cà thọt giống như nhớ đến điều gì đó, chỉ vào Thạch Ngọc Phượng mà nói: “A, ta nhớ rồi. Ngươi là Phượng chân thọt đúng không?”
“Đúng cái đầu ngươi đấy. Chỉ có mẹ ngươi mới chân thọt.”
“Im, chân thọt hay không chân thọt còn không phải do ngươi nói.”
“Vậy còn ngươi, tên què chết bầm.”
“Muốn chết.”
“Lên đi, để xem ai chết trước.”
Nhìn thấy hai người giống như gà chọi chuẩn bị đánh nhau, Lôi Lạc vội chạy đến hòa giải.
…
Lôi Lạc mang theo vợ là Bạch Nguyệt Thường, còn đám người Nhan Hùng cũng mang theo người nhà của mình.
Một đám người vây quanh khiến cho Hào cà thọt và Thạch Ngọc Phượng không thể nổi bão.
“A Kiên, trong khoảng thời gian này Lạc ca thường xuyên nhắc đến ngươi.” Bạch Nguyệt Thường mỉm cười nói.
“Đương nhiên, nhắc đến ngươi chỉ toàn khen thôi, nói ngươi đã giúp hắn không ít.”
Bạch Nguyệt Thường chào hỏi Thạch Chí Kiên xong lại quay sang nói với Thạch Ngọc Phượng: “Ngươi là Ngọc Phượng đúng không? Quả nhiên rất xinh đẹp. A, ngươi làm tóc ở đâu vậy? Ta rất thích kiểu tóc này. Chi bằng chúng ta qua bên kia trò chuyện một chút. Ta cũng muốn làm kiểu tóc như thế.”
Bạch Nguyệt Thường là ai chứ, lúc này dỗ Thạch Ngọc Phượng đến toàn thân thư thái, chỉ cảm thấy vị Bạch tiểu thư này chẳng những người đầy quý khí, miệng cũng ngọt ngào. Đây mới gọi là có phẩm vị.
Bạch Nguyệt Thường kéo Thạch Ngọc Phượng đi, lúc này Lôi Lạc mới thì thầm với Thạch Chí Kiên.
“A Kiên, ta đã nói chuyện với đám người Nhan Hùng, Bạch Đầu Ông rồi. Chỉ cần lần này biểu hiện của ngươi không tệ, chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.”
Dừng một chút, Lôi Lạc vỗ vai Thạch Chí Kiên: “Tương lai của ta cũng nhờ hết vào ngươi.”
Người chính là như vậy.
Nếu trước đó Thạch Chí Kiên không đề cập đến chuyện Thái Bình Thân Sĩ, Lôi Lạc sẽ không để trong lòng.
Nhưng bây giờ hắn rõ ràng có cơ hội tranh giành, tiến lên một cấp, điều này khiến cho trong lòng Lôi Lạc cảm thấy ngứa ngáy.
Tổng thanh tra Lôi Lạc.
Thái Bình Thân Sĩ Lôi Lạc.
Suy nghĩ một chút là cảm thấy sướng hết cả người.