Hào cà thọt nói: “Tuy nói là nói như vậy, nhưng Lạc ca ngươi hạ thấp lý tưởng của mình lại một chút, tránh cho lúc đó lại bị đả kích.”
Mặt Lôi Lạc đen lại: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Hào cà thọt giơ quải trượng chỉ vào cách đó không xa: “Ngươi nhìn thì biết.”
Mọi người theo hướng của Hào cà thọt nhìn lại, chỉ thấy Lý Giai Thành đang trò chuyện vui vẻ với một đám ông trùm, trong đó bao gồm những ông trùm bất động sản Hồng Kông và thuyền vương.
“Tại sao hắn lại quen với nhiều người như vậy chứ?” Lôi Lạc kinh ngạc nói.
“Lợi Triệu Thiên giúp hắn mà. Mối quan hệ của Lợi Triệu Thiên ở Hồng Kông rất rộng. Huống chi, hắn làm kinh doanh, phải vận chuyển hàng hóa từ nước Mỹ bằng đường biển. Vì thế, hắn quen biết rất thân với tứ đại thuyền vương.” Người lên tiếng là lão đại của Hòa Ký Bạch Đầu Ông.
Chấn Quốc Long nhìn Lôi Lạc rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, lần này chúng ta nể mặt thanh tra Lôi mới đến giúp ngươi. Làm ăn là làm ăn, ân tình là ân tình. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ.”
“Ta biết rồi.” Thạch Chí Kiên cười nói.
“Ngoài ra, ngươi cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý sẽ thua. Không phải ta không coi trọng ngươi, nhưng sự thật chính là như vậy. Người ủng hộ ngươi đa phần là những người như chúng ta, không trắng thì đen, hoặc không đen không trắng. Còn bên phía ông chủ Lý thì toàn là danh lưu thân sĩ. Không phải ta xem thường bản thân, nhưng cấp bậc của chúng ta vẫn không bằng người ta.”
Lời nói của Chấn Quốc Long khiến mọi người rất khó chịu trong lòng nhưng không thể không thừa nhận những lời này rất đúng.
Lấy Lôi Lạc làm ví dụ, hắn tham nhũng năm trăm triệu, không còn nhìn thấy ánh sáng. Nhìn hắn có vẻ rất oai phong nhưng cuộc sống không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể che che giấu giấu.
Nào giống đám lão đại kia, mặc hàng hiệu, đi xe sang, tiền muốn tiêu như thế nào thì tiêu, muốn lấy ra ủng hộ ai thì ủng hộ người đó.
Lời nói của Chấn Quốc Long khiến tinh thần mọi người sa sút, nhưng Thạch Chí Kiên không quan tâm lắm.
Đúng lúc này, Lý Giai Thành đối diện giống như nhìn thấy Thạch Chí Kiên, cầm ly rượu từ xa mời đối phương.
Thạch Chí Kiên cũng lấy một ly rượu, hai người cụng ly với nhau từ xa, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Người bên ngoài nhìn thấy, bọn hắn giống như chúc phúc cho nhau.
Trên thực tế chỉ có hai người mới hiểu, cả hai đang gây hấn với nhau.
…
“Anh rể, tên khốn Thạch Chí Kiên lần này chết chắc.” Trang Gia Tuấn thấy Thạch Chí Kiên chạm ly từ xa với Lý Giai Thành, không nhịn được lên tiếng.
“Gia Tuấn, ngươi đừng nói đối thủ của mình như vậy. Chúng ta phải thường xuyên duy trì cảnh giác. Trước khi đối phương còn chưa thất bại, tất cả đều đáng được tôn trọng.” Lý Giai Thành mỉm cười nói.
“Ta biết rồi, vẫn là anh rể ngươi lòng dạ rộng lớn.” Trang Gia Tuấn hơi khom người, biểu thị kính nể.
“Thật ra, lần này ta có được trận thế như vậy là nhờ Lợi tiên sinh sau lưng giúp đỡ. Thạch Chí Kiên chỉ có Từ thị và Hoắc thị làm chỗ dựa, nhưng da mặt hắn quá mỏng, không đi nhờ hai vị lão đại đó.” Lý Giai Thành có chút tán dương.
“Khả năng là hắn sợ thua mất mặt, cho nên hắn mới không đi cầu hai vị lão đại đó.” Trang Gia Tuấn nói: “Người sáng suốt nhìn vào đều biết, lần này hắn nhất định sẽ thua, hoàn toàn không có gì lo lắng. Anh rể, chúc mừng ngươi. Ta chúc cho quỹ Trường Giang được thành lập càng nhanh càng tốt. Tương lai ngươi sẽ trở thành Thái Bình Thân Sĩ, không có người thứ hai.”
Trang Gia Tuấn nói xong, những người khác cũng mượn gió bẻ măng: “Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ Lý, chúng ta xin chúc mừng ngươi trước, chúc quỹ ngân sách của ngươi được nhanh chóng thành lập, tương lai đạt được những thành tựu to lớn.”
“Trường Giang Thực Nghiệp tất thắng.”
“Ông chủ Lý uy vũ.”
Nhất thời, bên này tiếng gầm như nước thủy triều, tiếng chúc mừng bắt đầu vang lên.
Đúng lúc này có người tuyên bố.
“Đêm hội từ thiện chính thức bắt đầu.”
Lập tức.
Đùng đùng đùng.
Một loạt pháo hoa nở rộ trên cảng Victoria, vô cùng rực rỡ.
Mọi người đều ngước nhìn màn pháo hoa tuyệt đẹp trên bầu trời đêm, trầm trồ thán phục.
“Quá đẹp.”
“Quá lộng lẫy.”
Hào cà thọt tiến đến bên cạnh Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ta có nhìn nhầm hay không? Đám người kia chi nhiều tiền để bắn pháo hoa, vì sao bọn hắn không lấy ra cứu tế những người nghèo?”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Đây là thú vui của người giàu. Mục đích của việc đốt pháo hoa là để thu hút mọi người đến gây quỹ. Chỉ sau khi quyên góp được tiền, chúng ta mới có thể giúp đỡ người nghèo. Nếu ngươi tiết kiệm tiền mua pháo hoa, sẽ không ai biết người giàu đang quyên tiền. Nếu không ai biết bọn hắn đang quyên tiền, không ai biết bọn hắn đang làm việc tốt, bọn hắn sẽ không làm nữa.”
Hào cà thọt gần như choáng váng trước lời nói của Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói cái gì? Bị rối loạn ngôn ngữ à?”
“Là bởi vì ngươi vô dụng, cho nên ngươi mới không hiểu được.” Thạch Ngọc Phượng ôm Bảo Nhi chen tới, gạt Hào cà thọt sang một bên, miệng mắng đối phương vài câu, sau đó đưa Bảo Nhi cho Thạch Chí Kiên: “Bảo Nhi muốn xem pháo hoa, ngươi ôm nó đi.”