Trong tiếng vỗ tay, đầu tiên Quan Đức Hân biểu diễn dùng ngực đánh vỡ đá rất được mọi người hoan nghênh.
Sau khi tảng đá lớn được đập nát, cảm xúc của những người có mặt đã hoàn toàn bị khơi dậy, thậm chí không khí tại hiện trường cũng trở nên nóng bức.
Lúc này, bỗng nhiên có người hô to: “Chúng ta muốn xem Hoàng sư phụ đánh Thạch Kiên.”
“Đúng, đánh Thạch Kiên.”
“Được, ta sẽ thỏa mãn các ngươi.”
Thế là đại gian nhân trong giới điện ảnh Thạch Kiên bước ra. Hắn mặc vest trắng, mang giày da, gương mặt nở nụ cười gian.
“Đánh hắn.”
“Dùng lực đánh hắn.”
“Đánh chết Kiên gian đi.”
Người ở dưới cao giọng hò hét.
Đôi bạn nối khố bắt đầu biển diễn trên sân khấu.
Quan Đức Hân diễn vai Hoàng Phi Hồng, đánh một trận ác chiến với tên bại hoại Thạch Kiên, đánh cho mông của hắn sưng vù.
Hào cà thọt nói: “A Kiên, tại sao ta có cảm giác tên Thạch Kiên kia ăn mặc chẳng khác gì ngươi? Ngươi không phải rất thích mặc vest trắng sao? Ta đã xem phim rồi, trong phim hắn chỉ mặc trường bào thôi.”
Ngay cả loại người thô kệch như Hào cà thọt cũng nhìn ra được sự vi diệu của màn biểu diễn trên sân khấu, người khác lại càng không cần phải nói.
Lôi Lạc an ủi Thạch Chí Kiên: “Đừng để trong lòng. Ngươi là Thạch Chí Kiên, không phải Thạch Kiên.”
“Đúng vậy, tên khốn kia là Thạch Kiên, tên trứng thối cũng là Thạch Kiên, không phải Thạch Chí Kiên ngươi.” Nhan Hùng bổ sung thêm một câu.
Cũng may hai người Hoắc Từ không có ở đây, còn đang cùng với cha của mình tiếp khách. Bằng không, không biết bọn hắn còn nói ra câu gì nữa.
Màn trình diễn này rất độc đáo đã đưa bầu không khí lên đến đỉnh điểm.
Cuối cùng, Quan Đức Hân diễn vai Hoàng Phi Hồng một quyền đánh bại Thạch Kiên trên mặt đất, một chân đạp lên, đệ tử Lương Khoan và Tô Răng Hô cùng nhau giơ hoành phi.
Quan Đức Hân ôm quyền với người xem, chỉ vào tấm hoành phi: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không báo mà là thời điểm chưa đến. Kiên gian, báo ứng của ngươi đã đến.”
Mọi người lại bắt đầu kêu to.
“Chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng tà ác.”
“Kiên gian hẳn phải chết.”
Cản xúc của người xem vô cùng kích động.
Bốp bốp.
Tiếng vỗ tay như sấm.
Thạch Chí Kiên cau mày, không nhịn được nhìn về phía Lý Giai Thành.
Vừa lúc Lý Giai Thành cũng nhìn về phía hắn.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Lý Giai Thành đắc ý cười to.
“Chúc mừng, ông chủ Lý, màn biểu diễn mà ngươi sắp xếp rất đặc sắc, khiến người xem phải thỏa mãn.” Lợi Triệu Thiên mỉm cười nói với Lý Giai Thành.
Lý Giai Thành khó nén được sự đắc ý: “Lợi tiên sinh quá khen rồi. Chủ yếu là do Quan sư phụ diễn hay, còn có tên Kiên gian hại dân hại nước quá xấu nữa.”
“Nói hay lắm, ha ha ha.” Lợi Triệu Thiên cười to: “Tiếp theo chúng ta sẽ rửa mắt mà xem tên khốn kia sẽ thất bại như thế nào.”
Những người khác cũng vội hùa theo.
“Màn biểu diễn thật hay.”
“Đúng vậy, hình tượng quá sống động.”
“Cũng không biết tiếp theo là tiết mục gì nữa?”
“Nghe nói là của Thần Thoại.”
Trong lúc mọi người đang bàn tán ầm ĩ, MC Lý Ngã lên sân khấu tuyên bố: “Tiết mục kế tiếp, công ty Thần Thoại đã chuẩn bị một điệu múa có tên Thiên Thủ Quan Âm trình diễn cho mọi người cùng xem.”
Mọi người sững sờ: “Cái gì Quan Âm? Tống Tử Quan Âm? Nam Hải Quan Âm?”
Thậm chí còn cười khẩy: “Tên Thạch Chí Kiên này đúng là buồn cười. Hắn cùng đường mạt lộ rồi sao? Lại muốn dập đầu bái Phật cầu Quan Âm hỗ trợ.”
Lý Ngã nói tiếp: “Thành viên biểu diễn là đội múa của hội cứu trợ người tàn tật. Phối nhạc Thạch Chí Kiên, biên đạo múa Thạch Chí Kiên, điều phối viên Thạch Chí Kiên.”
Trang Gia Tuấn châm chọc: “Anh rể, tên Thạch Chí Kiên kia quá vô sỉ rồi, lại sắp xếp cho mình nhiều chức danh đến như vậy.”
Lý Giai Thành gật đầu biểu thị sự tán thành: “Da mặt của hắn bây giờ mới dày hơn đây. Hành động như vậy sẽ chỉ làm cho hắn thua càng khó coi hơn mà thôi.”
Lý Giai Thành giễu cợt.
Là phe trung gian, đám người Hoắc lão đại cũng không thể không lắc đầu.
“A Kiên cũng thật là, mời người tàn tật biểu diễn tiết mục còn chưa tính, lại còn nhận nhiều chức danh đến như vậy, quả thật làm cho người ta phải thất vọng.”
“Người trẻ tuổi mà, khó tránh khỏi làm việc cân nhắc không chu toàn.”
Đám người Hào cà thọt không khỏi lo lắng.
“A Kiên làm cái gì vậy nhỉ? Một bài múa mà nhận nhiều chức danh đến thế. Chẳng lẽ màn biểu diễn này là một bí tịch kinh thế hãi tục sao? Một khi xuất ra sẽ kinh thiên động địa.” Lôi Lạc kinh ngạc nói.
“Lạc ca, ngươi không nên trách hắn. Hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện. Ta là đại ca của hắn, sau này ta sẽ dạy dỗ hắn cẩn thận.” Hào cà thọt ngồi đằng sau Lôi Lạc, toét miệng nói: “Ngươi tạm thời không cần lo lắng.”
“Ta lo lắng cái quỷ.”
“Lúc này không lo lắng, đợi lát nữa cũng sẽ lo lắng thôi.” Hào cà thọt nói xong, quay sang nói với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, không phải ta không có lòng tin đối với ngươi. Làm người thì phải nhìn về phía trước.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Xem tiết mục biểu diễn trước đi rồi nói.”