Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 705 - Chương 705. Hoàng Đế Hòa Ký

Chương 705. Hoàng đế Hòa Ký
Chương 705. Hoàng đế Hòa Ký

Tách.

Sân khấu một lần nữa rơi vào bóng tối.

Sau đó, tiếng nhạc du dương vang lên.

“Nhẹ nhành đánh thức linh hồn đang ngủ sâu, chầm chậm mở ra đôi mắt của mình.”

Một cô bé dễ thương mặc bộ đồ trắng tinh, tay cầm ngọn nến trắng, hát từ phía sau sân khấu với giọng hát trẻ con non nớt.

Nếu ngươi nhìn kỹ sẽ phát hiện một chân của cô bé bị què.

“Nhìn xem thế giới bận rộn, phải chăng vẫn như xưa, vẫn chuyển động không ngừng thật cô đơn.” Một nữ hài mặc áo trắng lớn hơn một chút đi theo cô bé, hai tay cầm nến bước ra ngoài.

Nhìn kỹ, nàng bị mù.

Theo nhịp điệu của âm nhạc, ngày càng nhiều nữ hài tay cầm nến bước ra từ phía sau sân khấu.

Ngay lập tức, toàn bộ sân khấu được thắp sáng bởi một ngọn nến khổng lồ hình trái tim.

Khán giả ngay lập tức bị sốc trước đội hình này, tiếng hát du dương và ngọt ngào cứ vang vọng bên tai.

Đột nhiên, hiện trường im lặng.

Từ từ hiện lên giữa hình trái tim, một nữ nhân với đôi cánh trắng, một vòng hoa đứng trên cùng với mái tóc dài bồng bềnh.

Đẹp.

Thật sự quá đẹp.

Gió thổi tung mái tóc đen của nàng ra sau, khuôn mặt đầy thánh thiện và yêu thương.

Nàng nhẹ nhàng cất tiếng hát: “Hát lên tấm lòng mình, giang rộng đôi cánh tay, để ta ôm lấy giấc mơ của ngươi, để ta cảm nhận dáng vẻ chân thật nhất của ngươi.”

Hiện trường bắt đầu đại hợp xướng.

“Hãy để nụ cười của chúng ta tràn ngập niềm tự hào của tuổi trẻ, và chúng ta dâng lên những lời cầu nguyện chân thành cho ngày mai!”

Ánh nến chập chờn.

Bóng người múa hát.

Giống như sóng biển lắc lư, đẹp không sao tả xiết.

Lý Giai Thành ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nếu điệu múa của Thạch Chí Kiên sáng tác vừa rồi khiến mọi người sốc thì giờ đây bài hát này lại mang đến nhiều cảm xúc.

Không sai, chính là cảm xúc.

Cho dù Lý Giai Thành và Thạch Chí Kiên đang ở trong trạng thái đối địch, nhưng hắn không thể không thừa nhận bài hát này đã đạt đến một quan niệm nghệ thuật cảm động không thể giải thích được từ giai điệu đến ca từ.

“Anh rể, ta có nghe lầm hay không? Tại sao khi ta nghe bài hát này, trong lòng ta lại có cảm giác ê ẩm nhỉ?” Trang Gia Tuấn lấy khăn ra che miệng lại.

Hoắc lão đại nhìn lên sân khấu, than nhẹ một câu: “Một khi ra mắt thì ai có thể cạnh tranh được với bài hát này? Cả lời và nhạc đều đã đạt tới đỉnh cao. Sau này, khi mọi người ở Hồng Kông làm từ thiện, ta sợ bọn hắn sẽ dùng đến bài hát này.”

Hào cà thọt là người thô kệch nhưng lúc này hắn cũng phải há hốc mồm nhìn lên sân khấu. Bỗng nhiên, hắn chỉ vào nữ hài mặc áo trắng tóc đen bồng bềnh la lên: “Ta biết nữ thiên sứ kia. Ta thật sự biết nàng. Nàng là bạn gái của A Kiên đấy.”

Lão đại Hòa Ký bên cạnh với biệt danh Bạch Đầu Ông Chấn Quốc Long ngơ ngác nhìn lên sân khấu.

Hào cà thọt không nhịn được, dùng vai đụng hắn một cái thật mạnh: “Lão già không biết xấu hổ này, ngươi không nghe thấy sao? Nữ nhân kia là bạn gái của A Kiên đấy. Nhìn ngươi kìa, nước bọt sắp chảy xuống rồi.”

Đôi môi Chấn Quốc Long mấp máy hai lần: “Nàng, tên của nàng là gì?”

“Người ta tên gì liên quan gì đến ngươi? Đừng tưởng rằng người của Hòa Ký nhiều thì ta sợ ngươi nhé. Bạn gái của A Kiên là em dâu của ta. Ngươi không được đánh chủ ý xấu lên nàng.”

Hào cà thọt đã từng nghe nói qua Bạch Đầu Ông là người không đứng đắn. Hắn lớn tuổi như vậy nhưng vẫn thích đến mấy vũ trường tìm mấy em gái mười tám mười chín tuổi, điển hình của trâu già gặm cỏ nước, cực kỳ vô sỉ.

“Ta hỏi ngươi, ngươi trả lời trước đi.” Hai mắt Chấn Quốc Long trợn lên.

Hào cà thọt giật mình, không biết tại sao lão gia hỏa này lại phát điên lên như thế.

“Nhiếp Vịnh Đàn, có chuyện gì không?” Hào cà thọt hơi sợ.

Dù sao Chấn Quốc Long cũng xuất thân từ kháng chiến, tự tay giết vô số người Nhật, sát khí trên người làm sao loại rắn cỏ như Hào cà thọt có thể so sánh.

“Nhiếp Vịnh Đàn? Nàng không phải họ Chấn sao?”

“Chấn cái đầu ngươi đấy. Vì sao người ta lại phải cùng một họ với ngươi?”

“Bởi vì nàng giống với cháu gái của ta.”

“Cái gì?” Hào cà thọt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Ta có nghe lầm hay không? Ngươi nói lại lần nữa đi.”

“Nàng có thể là đứa cháu gái thất lạc nhiều năm của ta.” Hai mắt Chấn Quốc Long nhắm nghiền lại, ánh mắt đỏ ngầu.

Hào cà thọt hoàn toàn choáng váng.

“Nhiếp cô nương… là cháu gái của lão gia hỏa? Không thể nào? Nếu là thật, A Kiên sẽ trở thành cháu rể của hắn? Bây giờ A Kiên đang là đại gia của Hồng Hưng. Nếu hắn quản luôn Hòa Ký, chẳng phải hắn sẽ uy phong hơn ta sao?”

“Trời ơi, đến lúc đó hắn còn tôn trọng ta hay không? Hay ta phải gọi hắn một tiếng hoàng đế Hòa Ký?”

Tâm của Hào cà thọt loạn như ma. Hắn không ngờ có một ngày Thạch Chí Kiên lại có thể nhảy lên đầu hắn mà ngồi. Không, là đầu của tất cả mọi người.

Hết chương 705.
Bình Luận (0)
Comment